Cảm xúc mùa Vu lan: Con nhớ mẹ!
Thêm một mùa Vu lan nữa lại về. Nhưng Vu lan năm nay thật khác, tôi không thể đến chùa để dâng lời cầu nguyện bình an cho bố mẹ mà chỉ có thể ngồi tại phòng trọ viết vài dòng về người phụ nữ tuyệt vời nhất trong cuộc đời của tôi: Mẹ!.
Ảnh minh họa
Trong mắt tôi, mẹ là một người phụ nữ giàu nghị lực và bản lĩnh. Bởi mọi chuyện trong gia đình đều do một tay mẹ lo liệu. Bố tôi là người đàn ông hiền lành, yêu thương vợ con hết mực nhưng lại thiếu sự quyết đoán và bản lĩnh. Ngược lại, mẹ tôi dù nóng tính, bộc trực nhưng rất tháo vát và nhanh nhạy trong tất cả mọi chuyện, từ giao tiếp, lo kinh tế cho tới việc dạy dỗ chúng tôi.
Trong kí ức ngày bé của mình, tôi luôn nhớ đến những trận đòn roi của mẹ. Đó là những lần tôi đi sang nhà ngoại chơi mà không xin phép, là những buổi chiều muộn mẹ đi làm đồng về mà chưa thấy nấu cơm. Mỗi lần như thế tôi đều bị mẹ vụt roi vào mông. Những khi ấy, tôi vừa nấu cơm, vừa dọn dẹp, vừa khóc rất ấm ức. Đến bây giờ, khi đã lớn khôn tôi mới phần nào hiểu được những vất vả, lo toan của mẹ. Có lẽ, mẹ tôi đã rất thiệt thòi, bởi cả cuộc đời bà luôn phải lo lắng cho những đứa con của mình; phải gánh vác những trách nhiệm lớn lao của cả bên nội, bên ngoại dù bà không là dâu trưởng.
Hơn tất cả, có lẽ mẹ đã từng rất hy vọng ở tôi. Và tôi cũng vẫn luôn cố gắng để làm mẹ an lòng. Đi học rồi đi làm xa nhà đã gần chục năm, trong suốt thời gian ấy tôi chỉ về nhà vào dịp Tết. Mỗi năm tôi lại thấy mẹ mình già thêm, những vết chân chim hằn lên khóe mắt, đôi bàn tay ngày một sạn chai. Tôi thương mẹ nhưng chẳng thể nào thổ lộ trực tiếp. Vậy nên năm nào tôi cũng tranh thủ về quê thật sớm, tất bật dọn nhà cửa và sắm sửa chút ít để mẹ vui lòng. Mỗi lần trở lại nơi làm việc, tôi đều nói lời tạm biệt mẹ rất nhanh rồi bước lên xe để mẹ không nhìn thấy tôi khóc.
Mùa dịch Covid này kéo dài và có phần ngày một phức tạp hơn, chỉ có mình tôi giữa Sài Gòn xa lạ, mẹ rất lo lắng nên thường xuyên gọi điện hỏi han. Tôi may mắn vì vẫn còn công việc và được làm tại nhà. Mọi thứ không quá khó khăn và thiếu thốn. Nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại ước giá lúc này được trở về quê để quây quần bên mâm cơm cùng bố mẹ, được ra vườn nhổ cỏ trồng rau, được dọn dẹp nhà cửa và cùng ngồi xem thời sự như ngày xưa ấy.
Tôi nhận thức rất rõ một điều càng lớn, càng trưởng thành thì ngày bố mẹ ở cạnh càng ngắn lại. Vậy nên tôi luôn cố gắng sắp xếp công việc và tranh thủ mọi thời gian để được trở về nhà. Và hơn cả, tôi luôn cố gắng sống thật tốt như những gì mẹ mong.
Mẹ ơi, dù ở xa nhà trong hoàn cảnh khắc nghiệt, song con vẫn cảm thấy mình may mắn vì mùa Vu lan này bố mẹ vẫn mạnh khỏe. Hẹn một ngày cuộc sống trở lại bình thường, Sài Gòn hết giãn cách con sẽ trở về quê để ăn cơm mẹ nấu và để được ở bên cạnh mẹ nhiều hơn.
Con thương và yêu mẹ rất nhiều!
Phản hồi