Quê Hương Của Gió

Đường của ruộng, lúa đồng phả hương con gái, phất phơ gió mùa mơn mởn làng quê. Vẫn tên giòng nước năm xưa soi bóng lũy tre, uốn mình dọc bờ về quê ngoại; cánh cò điểm trắng nền xanh lúa mạ, nước Hương Giang tiếp sức cổ thành.

Phú Bài cổ kính khép mình đón từng bánh xe lăn trên phi đạo, xe bus buồn chuyển khách về ga. Vẫn gió, vẫn nắng trải dài bạn đường trung du nuôi sống mảnh đất khô cằn Trung Việt, xui đẩy bao gót người chân đất xa quê. Phương xa ấy nở hoa trí tuệ, làm đẹp mặt một giống dân khốn khổ thăng trầm. Khoa học có, tôn giáo có, những người dân con Việt, làm rạng danh giòng giống Lạc Hồng, từng lạc lõng giữa lòng quê mẹ.

Lá rụng về cội, tuổi già lay lắt điểm sao đêm. Màu đất sét mảnh áo thâm che thân cằn cỗi, hiu quạnh trên chiếc xe lăn, lần cuối nhìn từng cội thông già như tuổi già bệnh hoạn thân người. Hồ bán nguyệt tung tăng cá lội, cổng tam quan rêu phủ tuổi đời. Tổ đình đó, lặng chìm không gian u tịch, tháng năm dài hơi thở buồn tênh, bổng chợt về, chợt đi như mây trời tụ tán theo đoàn người viễn xứ hồi hương. Gió Thu mặc thêm hơi ấm quê mình, người lại về như đoàn quân vinh quang đặt chân lên đất Thần kinh chùa Tổ; ấm lòng giữa đồi thông già, già hơn tuổi đời người về từ viễn xứ. Con cháu sum vầy quây quần dưới chân thiền sư mặc niệm. Quê cha đất mẹ mở rộng vòng tay ôm ấp người con danh giá. Rồi Đông về, Xuân sang, thêm một dịp hội ngộ, những cánh chim bạc màu nâu sẫm, trong và ngoài địa giới quê mình, hồi hương đoàn tụ kỵ Tổ như trẩy hội. Bao nôn nao chớm nở giữa rừng thiền, nhưng thần tượng biệt tăm hơi bóng nhạn, để lại bồng bềnh nguồn thất vọng cô đơn. Trùng trùng gót chân lê thê giã biệt, kẻ về phố thị, người xuôi quê người, rừng thông Từ Hiếu ve sầu trỗi nhạc, gió rừng thiền hương tỏa mây trôi.

***

Vòng xoay sinh tử, lá rụng về gốc, hai cội bồ đề đại lão {1} tỏa mát đế đô, Tăng Ni trẻ nương vào thân giáo. Đất lành ấp ủ thạch trụ, Phật sự thăng hoa. Phải chăng phước nghiệp dân ta, đến hồi hưởng quả!

MINH MẪN

Bài viết liên quan

Phản hồi