“Trước mắt tôi không có kẻ thù”

Chúng ta làm Phật sự không phải luôn được suôn sẻ, mọi người đều tin đều thương hết đâu. Có người công kích, chửi thẳng mặt tôi cũng cười thôi, không giận hờn gì hết. Tôi biết mình không thật, lời chửi mắng chỉ là trò chơi.

Chúng ta thật tâm lo cho đạo, thật tâm thương mọi người thì ai chửi mình cũng vui, hơi đâu mà buồn mà giận.

Chính những lúc bị chửi mắng mà mình không hờn không giận, giá trị tu hành càng tăng hơn.

Nhớ lần tôi qua Mỹ, phóng viên đài truyền hình tới phỏng vấn, hỏi: Thầy nghĩ sao về những người nói xấu hay phá Thầy?

Tôi trả lời:

Trước mắt tôi không có kẻ thù, chỉ có những người bạn đã thông cảm và chưa thông cảm mà thôi.

Những người chưa chấp nhận là bạn chưa thông cảm.

Mình nói như vậy không ai giận hờn, cũng không gây thù chuốc oán với ai.

Nếu nói “mấy người phá tôi là ngu si”, tất nhiên sẽ tăng thêm oán thù, không ích gì.

69592293_955815621435918_6214943627227955200_n

Lời nói xuất phát từ đáy lòng, thâm tâm hiền hòa thì không ai phản bác cả, ngược lại còn giúp mình vượt qua những khó khăn trở ngại.

Tôi mong rằng, Tăng Ni nên có tâm rộng rãi hiền lành, dù gặp người phản đối chống cự, vẫn giữ thái độ đạo đức nhu hòa, không giận không hờn.

Có vậy, chúng ta mới hướng dẫn Phật tử tu được.

Nếu mình nóng nảy, bực tức nói lung tung sẽ khiến người mất lòng tin không tu được, còn tạo thêm nghiệp xấu cho mình.

Cho nên tất cả chúng, trước hãy cố gắng tu thật tốt, rồi mới dạy người sau tu theo.

Tôi thường khuyên Phật tử tu hạnh nhẫn nhục. Họ nghe ai mắng chửi thì nhịn.

Lần thứ nhất cho qua, người kia còn làm tới nữa thì nhịn lần thứ hai, sang lần thứ ba nhịn hết nổi bung ra.

Vì nhịn trong giới hạn, cố đè nén để không trả đũa lại, đó là nhẫn nhục mà thiếu trí tuệ.

Cho nên nhẫn nhục ấy chỉ trong sức chịu đựng nào thôi, quá nữa thì chịu không nổi.

Tăng Ni ở đây tu học bằng trí tuệ.

Mỗi ngày chúng ta đều đọc “chiếu kiến ngũ uẩn giai không” rất nhiều lần.

Thấy năm uẩn không thật thì là khen chê chửi bới thật sao?

Thân không thật, tâm không thật thì lời chửi bới cũng không thật.

Biết nó không thật nên cười thôi, có nhận gì đâu mà đè nén, thành ra không nhẫn mà nhẫn.

Bằng con mắt trí tuệ thấy rõ bản chất muôn pháp không thật, cái gì đến mình đều bỏ qua một cách nhẹ nhàng, thì còn khổ ách nào phải chịu!

Đây là lời vàng ngọc của Phật, không phải lời thường.

Chúng ta tụng mà không thấm, không hiểu nên xem thường, lâu ngày sống y như người thế tục.

Tôi nhắc cho toàn chúng ý thức những điều quan trọng, để trên đường tu không bị thối chuyển.

Chúng ta phải tu tiến cho đến khi sáng đạo, giáo hóa chúng sanh. Nếu không như thế thì đời tu trở thành vô nghĩa.

Trích trong: Quên mình vì đạo.

HT. Thích Thanh Từ

Bài viết liên quan

Phản hồi