Sư phụ, thầy là ai?
Trước khi sinh ra Ta là ai? Là người, là ma là quỷ, là thần, là tiên, là trâu bò lợn gà hay cũng có thể mới từ Địa ngục mà lên. Kiếp này hiện mang thân người đã là một điều vô cùng đáng quý.
– Sư phụ, Thầy là ai vậy ?
– Là con ….
– Tại sao Thầy lại có thể nói như vậy được chứ . Con đang hỏi rất nghiêm túc mà.
– Vậy con hỏi lại đi.
– Sư phụ, Thầy là ai vậy ?
– Ta là Phật.
– Thế sao lúc vừa Thầy lại bảo Thầy là con chó. Không phải người xuất gia không được nói dối hay sao. Vậy rốt cuộc Thầy là Con chó hay là Phật ?
– Ta là ma quỷ
– Sư Phụ, người đừng đùa con nữa được không. Con đang hỏi rất nghiêm túc mà.
– Con hỏi lại đi
– Sư phụ, Thầy là ai vậy ?
– Ta là người.
– Lúc Sư phụ bảo là con chó, lúc bảo là Phật, khi bảo Ma quỷ lúc lại bảo người, vậy rốt cuộc Thầy là ai ?
– Ta là con
– Hả? Nếu Sư Phụ mà là con thì con là ai chứ?
– Con là Ta.
– Sư phụ con quả thật không hiểu, nãy giờ Sư Phụ nói lúc đầu con nghĩ Sư Phụ đang đùa con, nhưng về sau con lại thấy đây không phải lời nói đùa mà có ẩn ý gì trong đó. Đệ tử ngu muội xin Sư Phụ từ bi khai thị.
Này Kham Nhẫn con hãy chú ý lắng nghe lời Thầy nói. Chúng sinh u muội đắm chìm trong sinh tử luân hồi vô lượng kiếp đến nay vẫn chưa từng một phút giây ngừng nghỉ.Trước khi sinh ra Ta là ai? Là người, là ma là quỷ, là thần, là tiên, là trâu bò lợn gà hay cũng có thể mới từ Địa ngục mà lên. Kiếp này hiện mang thân người đã là một điều vô cùng đáng quý. Tuy mang thân người đó nhưng tâm niệm cũng khi Phật khi ma, khi chánh khi tà, khi người khi quỷ, lúc là Thánh nhân khi lại là tâm súc sinh không khác. Nhưng sau khi mất đi Ta là ai? Còn phải xem nghiệp báo là thiện hay ác mà đi vào cảnh giới tương xứng. Hoặc giác ngộ thì làm Phật, mê làm chúng sinh, rồi lại làm thần làm thánh làm người làm ma làm quỷ làm súc sinh hoặc đoạ vào Địa ngục…. chúng ta từ vô thuỷ kiếp đến nay đã trải qua biết bao nhiêu lần sinh diệt diệt sinh rồi lại sinh sinh diệt diệt. Thân nào cũng đã từng thọ qua. Cho nên ta mới nói với con như vậy.
Ta đã từng có kiếp làm loài chó dữ nhà dữ của, cũng đã từng làm trâu bò mà trả nợ đền ơn, cũng từng vì ngu si tham sân mà đoạ làm quỷ đói rồi ma lang thang không chốn đi về, cũng từng có lúc làm người, thọ 5 giới, tu thập thiện được sinh lên cõi trời làm vương làm tướng, cũng đã từng đầu Phật xuất gia phạm giới mà đoạ địa ngục A Tỳ, cũng từng là đại pháp sư giảng kinh thuyết pháp cho hàng triệu hàng triệu người nghe…. nói kể ra thì không thể nào mà nói cho cùng cho tận. Đến nay học Phật ta mới hiểu ra rằng vạn pháp duy tâm Phật ma một niệm. Con là ta mà ta cũng là con. Chúng sinh là ta mà ta cũng là chúng sinh. Phật là ta mà ta cũng là Phật. Bản thể nhất như xưa nay chưa từng phân biệt, vì vọng tưởng chấp trước nên mới có Thánh phàm. Một khi đã hoà quang đồng trần thì muôn người như một. Một là tất cả mà tất cả cũng là một.
Sở dĩ chúng sinh đau khổ là do chấp trước bởi cái “Ta”. Ta là ai? Ta không là ai cả. Biết Ta không là ai, không là gì cả thì cái Ngã không còn, cái Ngã không còn thì dù cho người có khen có chê, có đánh có mắng có chửi … cũng không hề hấn gì. Vì sao ta đau khổ? Vì sao Ta hạnh phúc? Vì ta thọ nhận và cho phép nhận cái cảm thọ, cảm xúc người khác mang tới cho ta nên Ta đau khổ, Ta hạnh phúc. Nhất thiết chúng sinh vì nghiệp mà thọ sinh nơi thế gian này, duy trừ những người vì bổn nguyện mà đầu thai chuyển kiếp, tế thế độ sinh. Cho nên, con phải tinh tiến dụng công thì ra vào thế gian ác trược này mới tự do tự tại. Mà nói ác trược cũng chẳng phải ác trược. Khen là Cực lạc cũng chẳng phải cực lạc vậy. Tâm đã tịnh thì làm gì có sạch có dơ. Có tăng có giảm có được có mất,… nên thời thời niệm niệm thường chiếu kiến cái Tâm của mình cho luôn sáng như mặt trời giữa hư không vậy.
– A DI ĐÀ PHẬT, đệ tử hiểu rồi, đa tạ Sư Phụ từ bi khai thị.
– Con lại khách sáo rồi, đi ăn cơm thôi.
– Dạ, đói ăn mệt nghỉ chẳng phiền chẳng luỵ chẳng sầu chi.
Phản hồi