Phước vô hình nhưng che chở mình

Phước là những việc lành, lợi ích mà bạn mang đến cho mọi người, mọi loài. Phước cũng giống như tiền tiết kiệm, để dành hàng ngày vậy. Khi gặp tai nạn hoặc lâm nguy, bạn luôn có sẵn để dùng.

Phật dạy phước phải do chính mình tạo nên chứ không thể cầu mà có. Làm phước thì được phước, cầu phước thì không có phước.

Phật dạy phước phải do chính mình tạo nên chứ không thể cầu mà có. Làm phước thì được phước, cầu phước thì không có phước.

Nếu bình thường bạn không biết tạo phước (Cho người nghèo khổ, giúp người hoạn nạn, phóng sanh cứu vật, cúng dường tam bảo, hiếu thảo với cha mẹ…) Không biết tiếc phước (Tiêu dùng, mua sắm lãng phí, ăn uống vô độ, lãng phí thực phẩm…) thì khi gặp nạn tai, ắt phải vay mượn, cầu cứu khắp nơi. Chính vì vậy, đừng coi thường việc gieo phước hàng ngày!

Gieo phước như gởi tiết kiệm vào ngân hàng, nếu không dùng lãi sẽ tăng trưởng dần. Còn cứ rút về tiêu xài hoang phí thì sẽ rất mau hết. Vì vậy, bên cạnh việc hưởng phước nên làm phước hằng ngày, hằng giờ để phước tăng trưởng thêm thì cuộc sống của bạn sẽ luôn được an vui, sung túc. Chưa kể lúc nguy khốn, lúc nào cần phước lớn che chở cũng có để dùng. Tạo phước vì thế cũng là cách khôn ngoan để phòng thân vậy!

Hiểu một cách đơn giản nhất theo Nhân Quả là bình thường nếu mình sẵn lòng ra tay cứu giúp người gặp nạn, thì khi mình gặp nạn cũng sẽ có người đưa tay ra cứu giúp mình!

Người ta làm việc thiện

Là để giúp chúng sinh

Nhưng một phần trong đó

Cùng là giúp chính mình

Nam mô A Di Đà Phật.

 

Bài viết liên quan

Phản hồi