Nửa Mảnh Hương Thiền

Con lượm lại những gì ngài vứt bỏ
Nào tình tiền danh lợi thế gian
Để trọn đời cùng tử đi hoang
Ôm chua xót trong luân hồi vô tận.

Chưa kịp thấm tương chao bên cửa Phật
Bỏ nâu sòng con khoác áo trầm luân
Đờm dãi xưa nuốt lại đã từng
Chừ đau đớn mỗi mùa xuân Phật đản!

Con cố dặn lòng không khóc nữa
Lệ vẫn trào cúi mặt trước Từ Tôn
Lâm Tỳ Ni một thuở Lâm Bồn
Vô Ưu nở tỏa hương thơm khắp chốn.

Nén hương lòng tưởng nhớ Bổn Sư
Ngày thế phát tưởng đâu trần đã phủi
Gồng gánh mãi trần gian đầy hờn tủi
Vững tay chèo xin nguyện đến Lạc Bang.

Đã nữa đời khoác áo ca sa
Nữa tục lụy thấm tương chao thuở trước
Dù cởi áo nhà tu đà đổi dạng
Vẫn một lòng khắc khoải lẽ tử sinh!

Ôi trần gian là chốn ngục hình
Trò huyễn mộng ra vào thắt chặt
Con vẫn nhớ từng lời thầy ghi khắc
Bước độc hành viễn mộng áng phù vân.

Ôm niềm riêng, thức trắng đã bao lần
Thèm kinh kệ lần tràng bên nếp cũ
Xin nguyện hóa làm mùa xuân bất diệt
Trước thềm hoa mai nở tiễn đông sang.

Tánh – vô sanh, tăng tục hành tàng
Tướng – bất diệt, tùy duyên bất biến
Đời tăng sĩ dù là chưa trọn vẹn
Nén hương lòng thấu Pháp giới tạng thân!

Mùa đản sanh, bao giọt lệ ngấn dòng
Xin nguyện hóa thành hoa dâng đức Phật
Ngài giải thoát, sao con còn lặn hụp
Tự thẹn lòng giữa biển khổ mênh mông!

Chí Ngu

Bài viết liên quan

Phản hồi