Mong Một Lần Gặp Mẹ

Khi ai đó hỏi về mẹ, đứa bé vẫn cứ cười vô tư trả lời mà không hề biết mẹ là ai. Mỗi lần trong chùa có khách đến, con bé đều chạy đến đưa tay rồi đòi bế để được ôm vào lòng. Có lẽ nó đã rất khao khát một lần được trong vòng tay cha mẹ. Nó gọi khách là cha, gọi khách là mẹ lại còn bịn rịn khóc nhè khi khách đi. Có lẽ em đã thiếu hơi ấm của tình cảm thiêng liêng ấy từ những ngày mới chào đời.

Khi bạn còn được gọi tiếng cha, tiếng mẹ thì đâu đó vẫn còn những đứa trẻ chỉ mong một lần gặp mẹ trong mơ và ước một lần được cất tiếng gọi mẹ ơi! Nhớ mùa vu lan năm ấy, đứa bé chợt khóc khi nghe nhóm tiểu hát múa về : “NGƯỜI MẸ TRONG TRÍ TƯỞNG TƯỢNG”, nó đã khóc, khóc như chưa từng được khóc trong ánh mắt nhìn chạnh lòng của mọi người xung quanh. Thầy ôm nó trong vòng tay, xoa đầu…. .

Mẹ ơi! Mẹ còn nhớ đứa con ngày nào mẹ đặt nơi cổng chùa không?

Mẹ ơi! Có phải mẹ đã đấu tranh nội tâm lắm mới đem con đặt đó?

Mẹ ơi! Mẹ có từng đến chùa âm thầm thăm con không?…..

Con của mẹ nay đã lớn rồi mẹ ạ. Con sẽ được khoác lên mình chiếc áo y vàng giải thoát. Con mong muốn được biết mẹ là ai? Người đã mang con đến trong cuộc đời này. Con muốn được chăm sóc mẹ những tháng ngày còn lại để đáp đền ân mang nặng đẻ đau.

Mẹ biết không? Lũ bạn con bảo con là đồ con không có mẹ, tủi thân vô cùng mẹ có biết không.? Thầy an ủi bảo thầy là mẹ, mẹ của mấy mươi mảnh đời bất hạnh, mẹ của những đứa trẻ chưa một lần biết mẹ mình là ai.

“ Con ai đem bỏ chùa này

A Di Đà Phật, con thầy thầy nuôi”.

Mẹ ơi! Mẹ gửi con nơi cửa chùa ngày mùa đông Đà Lạt lạnh buốt. Thầy cưu mang con đến tận bây giờ. Thầy thương con dạy dỗ những ngày đầu, thầy nghiêm nghị dạy con cách sống thầy còn dạy con phải biết yêu thương. Câu kinh kệ vu lan trong veo trong nước mắt, mong một lần gặp mẹ dù chỉ là trong mơ!

Nhân mùa vu lan năm nay con xin gửi đến sư phụ con niềm tri ân sâu sắc, người mẹ vĩ đại của những mầm non tương lai của Phật Pháp. Xin gửi đến những người con vẫn đang hạnh phúc có ba có mẹ hãy trân quý những tháng ngày bên mẹ, hãy trân trọng những chuỗi ngày bên ba. Dù cha mẹ có như thế nào đi chăng nữa, thì chúng ta cũng mang nặng cái ân nghĩa sinh thành. “Nếu bạn lỡ có những khó khăn với cha hay có những khoảng cách vô cùng đối với mẹ thì đừng nghĩ cạn là cha, mẹ không thương. Có thể những vụng về trong quá khứ về phía họ đã tạo ra những lớp khổ đau đè nặng lên cái tuổi thơ và làm khuất lấp tình thương ấy”.

Lại có lúc giận mẹ giận cha mà ta hờn ta trách móc, thì hãy dùng tình thương lắp đầy khoảng trống kia. ” Mình biết nếu có gì xảy ra cho mình thì cha mẹ sẽ khóc hết nước mắt. Và nếu có gì xảy ra cho mẹ hay cha thì mình cũng sẽ khóc rất nhiều. Vì thế hãy tái tạo lại mối quan hệ thiên liên ấy bằng ái ngữ và tình thương của sự cảm thông sâu sắc”.

Có thể những vụng về trong quá khứ về phía họ đã tạo ra những lớp khổ đau đè nặng lên cái tuổi thơ và làm khuất lấp tình thương ấy. “Lại có lúc giận mẹ giận cha mà ta hờn ta trách móc, thì hãy dùng tình thương lắp đầy khoảng trống kia. “. Và nếu có gì xảy ra cho mẹ hay cha thì mình cũng sẽ khóc rất nhiều. Vì thế hãy tái tạo lại mối quan hệ thiên liên ấy bằng ái ngữ và tình thương của sự cảm thông sâu sắc”. Bởi mẹ cha đã một đời nuôi dưỡng, mái tóc đã bạc nếp nhăn hằng trên da. Sự hy sinh trong âm thầm lặng lẽ….. Hãy tập nói lời yêu thương, hãy tập cách nói lời xin lỗi, gửi tặng mẹ tặng cha một cử chỉ nhẹ nhàng ấm áp bởi đời này ta còn bao nhiêu lần gặp cha mẹ nữa đâu! Xin gửi đến người mẹ người cha trong trí tưởng của con niềm tri ân sâu sắc, nguyện mẹ cha một đời bình an, con khao khát một lần gặp gỡ hai đấng sinh thành cả đời con mang ơn!

Hạnh Vân

Bài viết liên quan

Phản hồi