Mây Trắng Thong Dong

Thầy đi tìm con

Từ nơi tăm tối vô minh

Trong những buổi chiều hoàng hôn choạng vạng

Thầy nhặt con về từ bãi rác hoang vu

Hoặc nơi mé rừng xác xơ tri kiến

Con đã gặp thầy nhưng chưa chịu nhận ra.

Thầy đi tìm con từ thuở hồng hoang chưa trời đất

Bên cội thông già ngắm từng đợt hoa rơi

Vẫn ánh trăng khuya bạc màu sương gió

Thầy đợi con về,

Rưng rưng mưa chiều, sau những bước lãng du.

Con là ai? Mà sao thầy vẫn đợi

Là nỗi đau đời lạc bước phiêu lưu

Có lẽ con không nhận ra thầy trong từng bước rong rêu

Nhưng thầy vẫn trải lòng chờ con về sưởi ấm.

Thầy đã gánh gồng con trên lộ trình giải thoát

Đã mớm cho con từng giọt sữa pháp thân thương

Đã dìu con qua những thuở can trường

Đã ôm chầm con bên bờ tuyệt vọng.

Nhưng con vẫn vô tình bước đi không hề ngoảnh lại

Dù mãi miết thế nào cũng chẳng thể bước qua,

Ranh giới bầu trời kia là nơi trái tim thầy thổn thức!

Thầy đợi con về, hoá mây trắng thong dong!

Chí Ngu

Bài viết liên quan

Phản hồi