Làm người quan trọng nhất là có tâm, tâm ấy không chỉ cho mình mà còn cho những người xung quanh
Sống có tâm chính là một loại trí tuệ. Bởi điều đó thể hiện người đó có sự hiểu biết, phân biệt tốt xấu đúng sai và biết kiềm chế bản thân, không vị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, không làm chuyện hại mình hại người.
Đức Phật dạy rằng, làm người quan trọng nhất là có tâm. Tâm ấy không chỉ cho mình mà còn cho những người xung quanh. Người đã đi tới đường cùng, không nên dồn ép, hãy luôn chọn cách cho người ta một con đường lui vì người đã thấy được cái sai không nên vạch mặt, quyết liệt tới cùng, người đã nhận ra lỗi lầm không nên hạch sách. Đừng để tới khi bản thân rơi vào hoàn cảnh tương tự mới hối hận.
Thay vào đó, ta cần dùng tình thương, sự cảm thông, suy nghĩ thiện lương của mình để sưởi ấm lòng người mới là đúng cách.
Câu chuyện “Hai vị hòa thượng” dưới đây là một ví dụ điển hình, các bạn hãy dành chút thời gian đọc và suy ngẫm:
Có một tiểu hòa thượng và lão hòa thượng sống trong một ngôi chùa cũ nát trên núi. Một hôm, tiểu hòa thượng bộc bạch với lão hòa thượng:
– Con và thầy đang phải sống trong ngôi chùa rách nát này nên mỗi lần xuống núi, mọi người đều là nói những lời ác ý, thậm chí gọi con là hòa thượng hoang. Họ càng ngày càng không muốn cho chúng ta tiền hương khói nữa, không biết sau này phải sống sao?
Hôm nay con đi khất thực giữa trời lạnh như vậy mà họ bố thí chút đỉnh, cũng không ai muốn mở cửa cho con. Thầy nói rằng rồi ta sẽ xây một ngôi chùa ngàn gian, tiếng chuông vang xa không ngớt nhưng con nghĩ chắc việc này khó thành.
Vị sư phụ vẫn im lặng lắng nghe nhưng vì tiểu hòa thượng cứ nói không ngừng nên người đàn mở mắt ra hỏi:
– Bây giờ bên ngoài gió bấc thổi mạnh, lại có băng tuyết ngập trời, con có thấy lạnh không?
Tiểu hòa thượng toàn thân run rẩy nói:
– Con lanh, hai chân con đều tê cóng cả rồi!
Lão hòa thượng nói:
– Vậy hôm nay chúng ta đi ngủ sớm cho đỡ lạnh.
Lão hòa thượng và tiểu hòa thượng tắt đèn, trùm vào trong chăn ngủ.
Một lúc sau, lão hòa thượng hỏi:
– Bây giờ con có thấy ấm không?
Tiểu hòa thượng đáp lời:
– Con đã thấy ấm rồi, giống như đang ngủ dưới ánh mặt trời vậy!
Lão hòa thượng nói:
– Khi nãy, chăn bông để ở trên giường là lạnh, thế nhưng khi có người nằm vào lại trở nên ấm áp. Con thử nói xem, là chăn bông sưởi ấm cho người hay là người sưởi ấm cho chăn bông đây?
Tiểu hòa thượng nghe xong tưởng sư phụ nói đùa, cậu cười:
– Sư phụ, người thật là hồ đồ đó, chăn bông làm sao có thể sưởi ấm cho người được, phải là do con người làm chăn bông ấm lên mới đúng chứ!
Lão hòa thượng hỏi tiếp:
– Chăn bông đã không cho chúng ta sự ấm áp lại còn cần chúng ta đi sưởi ấm nó, như thế thì chúng ta còn đắp chăn bông làm gì?
Tiểu hòa thượng nghĩ một lát rồi nói:
– Mặc dù chăn bông không sưởi ấm cho chúng ta, nhưng chăn bông dày lại có thể giữ hơi ấm cho chúng ta, khiến cho chúng ta ngủ được thoải mái.
Trong bóng tối, lão hòa thượng hiểu ý cười cười:
– Chúng ta là hòa thượng tụng kinh rung chuông, chẳng phải là giống người nằm dưới chăn bông? Còn những chúng sinh kia chẳng phải họ là một cái chăn bông dày đó sao? Chỉ cần chúng ta một lòng hướng thiện, thì chiếc chăn bông lạnh như băng kia cuối cùng cũng sẽ được chúng ta sưởi ấm. Lúc đó “cái chăn bông” dày kia cũng sẽ biết giữ ấm cho chúng ta. Chúng ta ngủ trong “cái chăn bông” như vậy, chẳng phải rất ấm áp sao?
Tiểu hòa thượng nghe xong liền bừng tỉnh mà hiểu ra hết.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, tiểu hòa thượng đều dậy rất sớm đi khất thực, cậu vẫn gặp phải những lời ác ý như trước đây. Thế nhưng tiểu hòa thượng vẫn giữ vững thái độ nho nhã, bình tĩnh.
Mười năm sau…
Chùa đã trở thành một ngôi chùa lớn, có rất nhiều hòa thượng, khách hành hương tới không ngớt. Tiểu hòa thượng cũng đã trở thành vị sư trụ trì.
Thực ra, chúng ta cũng là người đang nằm trong chăn bông, người khác chính là chăn bông của chúng ta. Khi chúng ta dùng sự thiện lương của mình sưởi ấm chăn bông thì chăn bông cũng sẽ giữ ấm cho chúng ta.
Phản hồi