Hưng Yên: Đêm Vu Lan đầy cảm xúc tại chùa Phúc Hưng
PGĐS – Ngày 14/07/ Giáp Thìn vừa qua Chùa Phúc Hưng xã Ông Đình, huyện Khoái Châu, tỉnh hưng yên đã tổ chức thành công Đêm Vu Lan Hiếu Hạnh với sự đầu tư công phu kỹ lưỡng đã chạm đến trái tim của nhân dân Phật tử.
Về chứng minh và tham dự có sư thầy thích Diệu Hồng – phó BTS huyện Khoái Châu, sư thầy Thích Diệu Hướng trụ trì chùa An Lạc cùng chư tôn đức tăng ni trong BTS huyện.
Về phía chính quyền địa phương về tham dự buổi lễ có Ông Nguyễn Văn Hoành – Bí thư Đảng ủy, chủ tịch HĐND; ông Lê Xuân Toản- Thường vụ Đảng ủy, phó Bí thư thường trực; ông Nguyễn Duy Định – phó Bí thư, Chủ tịch UBND xã; bà Hoàng Thị Hoài – Thường vụ Đảng ủy, Phó chủ tịch HĐND xã; bà Nguyễn Thị Yến – Thường vụ Đảng ủy, Chủ tịch MTTQ xã; ông Hoàng Anh Dũng – Đảng ủy viên, phó chủ tịch UBND xã. Bên cạnh đó còn có sự tham gia đưa tin của các cơ quan thông tấn báo chí như Truyền Hình Kĩ thuật số VTC Việt Nam, Truyền Hình An Viên ( BTV9 Bchannel )… cùng với đông đông đảo nhân dân Phật tử gần xã cũng đã trở về dự lễ.
Mùa thu về với Vu Lan
Từ xa xưa vẫn rộn ràng đó đây
Ơn sâu nghĩa trọng cao giày
Mẹ cha sinh dưỡng sánh tày biển non.
Ai trong mỗi chúng ta có mặt trên cuộc đời này cũng đều hạnh phúc và may mắn vô cùng vì có Ba, có Mẹ. Bẩm thọ vẹn toàn từ hai di chất, ta mang trong ta hình bóng và dáng dấp của hai đấng sinh thành. Ba tiếp sức cho ta lý trí, nghị lực và niềm tin, giúp ta vững vàng để bước vào đời dù với muôn ngàn chông gai, thử thách; Mẹ vun đắp cho ta con tim dịu dàng, từ ái, giúp ta biết rộng lượng, bao dung và đồng cảm với cuộc đời. Ba cho ta dòng nhiệt huyết nồng nàn, ý chí hiên ngang để thẳng đường tiến xa về phía trước; Mẹ cho ta dòng sữa thơm ngon ngọt mát, con tim yêu thương để sẻ chia nghĩa cử với tha nhân.
Ngày còn nhỏ, đi đâu con cũng kè kè ở bên mẹ. Mẹ đi xa một chút, lại khóc lại la, sợ mẹ đi xa, sợ lạc mất mẹ. Lớn lên rồi, chính con lại là đứa xa mẹ, không còn phải sợ mẹ đi xa, chỉ sợ mình đi mãi, quên mất đường về nhà.
Ngày còn nhỏ, tối đi ngủ con hay kể mẹ nghe chuyện trường chuyện lớp, chuyện học hành bè bạn. Rồi mẹ dạy phải ứng xử này kia, con ngoan ngoãn lặp lại lời mẹ dạy. Lớn lên rồi, nhiều khi mẹ hỏi còn không muốn kể, chẳng phải khó khăn gì, chỉ là kể ra, sợ mẹ lại thêm một chút buồn.
Ngày còn nhỏ, con hư mẹ hay đánh đòn. Đánh xong mẹ lại khóc, con sợ nhất nước mắt của mẹ, không mặn nhiều, nhưng đủ xan xát trái tim con. Lớn lên rồi, con cũng hư nhưng cuộc đời thay mẹ mà đánh, tự nhiên thấy lạ, mẹ đánh để con lớn lên, còn cuộc đời vì con lớn lên mà đánh.
Ngày còn nhỏ, con từng hỗn với mẹ, rồi cũng thôi, vì lòng mẹ đủ rộng, chứa hết lỗi lầm con. Khi xa nhà, bôn ba rồi mới thấy, mẹ là mẹ, cũng là người duy nhất chịu được cái hỗn hào của con.
Lỡ mai này mồ côi, chắc con ghét những đứa con bất hiếu, bởi nó còn mẹ mà chẳng biết nâng niu, con sẽ dạy cho nó vài bài học, đại loại như là lỡ mai này mồ côi…
Lỡ mai này mồ côi, con đi luôn chẳng muốn trở lại nhà, bởi mỗi lần trở lại, trước hiên nhà chẳng còn mẹ đợi con.
Lỡ mai này mồ côi, cuộc đời la, con chả thèm bật khóc, hay có đánh con cũng im nhẫn chịu. Bởi khóc rồi, chẳng có người dỗ con, hay đánh rồi, chạy về nhà, trống hoắc.
Lỡ mai này mồ côi, cái va li to đùng cũng để đó. Bởi có muốn đi đâu, xếp đầy đồ, nhưng mất mẹ thì cũng thành rỗng tuếch. Lòng đã trống, ở nhà nào cũng là nhà trống.
Lỡ mai này mồ côi, cái cửa nhà cũng khóc. Vẫn đứng đấy sương phai cùng gió lạnh, nhưng chẳng còn mẹ mở cửa lách cách mỗi sớm mai.
Lỡ mai này mồ côi, lúc đói lòng vẫn thèm ăn mâm cơm của mẹ, ngàn mâm cơm ngoài kia không bằng tô canh bí, đĩa rau xào, vẫn thèm mẹ la rằng sao ăn ít, thèm bé nhỏ dầu cho đầu có trắng hay mắt mờ, răng rụng.
Lỡ mai này mồ côi, con ghét ngao du gặp người này người nọ, bởi có là ai hay thành gì chăng nữa, cũng mang bên mình thân phận trẻ mồ côi…
Vu Lan đến bao trái tim thổn thức
Vu Lan về hoa đạo nở thơm hương
Vu Lan ơi nét đẹp thật chân thường
Cho nhân loại tìm về trong ánh đạo.
Nhân dịp lễ Vu Lan Báo hiếu ban tổ chức cũng đã long trọng tổ chức cuộc thi viết thư cho cha mẹ và Ban tổ chức đã chọn ra được bức thư xúc động nhất của Vũ Ngọc Ánh.
Kính dâng Người Bậc áo nâu giản dị
Đóa hồng vàng tỏa thắm ánh từ quang,
Đem đạo pháp đến khắp chốn nhân gian,
Rưới suối từ cho chúng sinh an lạc.
Con về quỳ dưới đài sen,
Lắng nghe mạch sống diệu hiền quanh đây. Ơn cha nghĩa mẹ sâu dày,
Con hằng ước nguyện tròn đầy hiếu tâm.
Nhờ duyên lành Tam Bảo và sự nhiệt tâm hướng về ngày lễ Vu lan của chư tôn liệt vị được thập phần viên mãn. Buổi lễ đã kết thúc trong niềm hân hoan của những người con chí thành chí hiếu.
Một số hình ảnh ghi nhận:
Minh Châu
Phản hồi