Đừng chờ tới lúc già mới học đạo

Chúng ta thường nghĩ rằng quỹ thời gian của mình còn nhiều. Giờ lo kiếm tiền, hưởng thụ đã, già rồi tu tập cũng chưa muộn. Đâu biết rằng vô thường chẳng đợi chờ ai. Sinh mạng con người mong manh như hơi thở. Đừng uổng phí 1 kiếp người để rồi lại tiếp tục trầm chìm trong sinh tử luân hồi.

Sinh ra ở thế gian này, chúng ta phải biết mau mau tu hành, đừng nên chờ đợi. Lúc trẻ không tu, chờ đến khi đầu bạc mới tu thì nhiều khi không còn kịp nữa, cho nên có câu rằng:

“Mạc đãi lảo lai phương học Ðao,
Cô phần tận thị thiếu niên nhân.”

Nghĩa là:

“Ðừng chờ đến già mới chịu tu,
Mộ hoang lắm kẻ tuổi còn xanh.”


Người trẻ nhưng cũng mau đi đến chỗ chết. Con quỷ vô thường đâu cần biết người già hay trẻ, khi thời điểm đến, thì nó không khách sáo với ai cả, nó sẽ lôi mình tới gặp Diêm-la-vương. Cho nên:

“Dương gian vô lão thiếu.
Âm gian thường tương phùng.”

Nghĩa là:

“Trên dương thế, kể gì già trẻ.
Dưới âm phủ, thường đụng mặt nhau.”

Kiếp người khó được, thời gian rất quý báu. “Một chút thời gian là một chút mạng sống.” Cho nên chớ tùy tiện để cho thời gian trôi qua lãng phí. Chờ đến lúc tam tai (nạn lửa, nạn nước, nạn gió) tới, mình tránh được chăng? Vì vậy lúc trẻ mình cần phấn tấn tu nhân tích đức, đừng chờ tới ngày mai mới tu. Hôm nay, tức thời tu hành, đó là thượng sách.

Có người nghĩ rằng: “Ngày hôm nay mình khoan tu đã, chờ đến ngày mai hãy tu.” Nhưng ngày mai đến, mình lại hẹn đến ngày mai nữa, hẹn hoài hẹn mãi, hẹn đến lúc đầu bạc, mắt mờ, tai lạng, răng long. Lúc đó dù muốn tu, mà tứ chi chẳng còn linh hoạt, thân nào có nghe lời mình. Bấy giờ, khổ vô cùng vậy!

Các vị nên nhớ rằng, chúng ta sống trên đời nầy cũng giống như con cá nằm trên vũng nước nhỏ, không bao lâu nước sẽ cạn. Có câu:

“Thị nhật dĩ quá, mạng diệc tùy giảm,
Như thiểu thủy ngư, tư hữu hà lạc;”

“Ðương cần tinh tấn, như cứu đầu nhiên;
Ðản niệm vô thường, thận vật phóng dật.”

Nghĩa là:

“Một ngày đã hết, mạng cũng giảm dần,
Như cá cạn nước, thử hỏi vui gì?”

“Hãy siêng tinh tấn, như đầu bị đốt,
Chỉ nhớ vô thường, chớ mặc buông lung.”

Từ vô lượng kiếp đến nay, chúng ta không biết làm sao tu, nên sinh rồi lại chết, chết rồi lại sinh, đó là điều mà mình phải hết sức đau lòng. Tại sao tới ngày hôm nay mình vẫn còn chần chờ, chẳng chịu tu? Quý-vị nghĩ xem, thời gian không chờ đợi ai, trong nháy mắt thì sinh mạng mình đã kết thúc rồi.

HT Tuyên Hóa

Bài viết liên quan

Phản hồi