Chuyện bán cái giếng không bán nước: Bài học sâu sắc cho những kẻ khôn vặt ở đời
Nghe lời lẽ đanh thép của vị quan huyện, gã khôn vặt chỉ biết cúi đầu, không nói được câu nào. Anh ta đã bị chính trí thông minh của mình hại rồi.
Ở làng nọ, có người đàn ông nổi tiếng thông minh hơn người. Anh ta có một cái giếng nhưng không dùng đến nên đã bán cho bác nông dân ở gần nhà.
Có lần, khi đi ngang qua, thấy bác nông dân đang múc nước từ giếng lên để sử dụng, gã thông minh lập tức ngăn lại: “Tôi chỉ bán cho ông cái giếng chứ không bán nước trong giếng. Vì thế, ông không được lấy nước từ cái giếng này”.
Cần nước để sử dụng nên mới mua giếng, thấy gã nói vậy nên bác nông dân rất buồn mà không biết phải làm sao. Đúng là bác đã mua giếng nhưng không trả tiền mua nước. Giờ đây, giếng có đầy nước mà không được dùng, trong khi cả gia đình bác nông dân, hoa màu và gia súc đều cần đến nguồn nước này.
Sau khi nghĩ mãi mà không có cách nào giải quyết vấn đề, bác nông dân quyết định lên trình quan huyện.
Tại cửa quan, bác tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện, không giấu diếm bất cứ điều gì, mong lấy lại được công bằng cho gia đình mình.
Quan huyện liền gọi người đàn ông thông minh kia lên và hỏi: “Tại sao ngươi không cho ông ta dùng nước trong giếng? Chẳng phải ngươi đã bán cái giếng đó rồi sao?”.
Người đàn ông này đáp: “Dạ, bẩm quan, con chỉ bán cái giếng cho ông này, chứ con không bán nước trong giếng. Do đó, ông ta không có quyền lấy nước của nhà con. Giờ nếu muốn lấy nước, ông ta phải trả thêm tiền mua nước”.
Quan huyện mỉm cười trả lời: “Ồ, ngươi nói rất có lý. Khi ngươi đã bán cái giếng cho người nông dân này, cái giếng đã thuộc quyền sở hữu của anh ta; còn nước trong giếng vẫn thuộc sở hữu của ngươi. Vậy có nghĩa là ngươi không được quyền trữ nước trong giếng của người nông dân nữa”.
Quan huyện đưa ra phán xử: “Bây giờ chỉ có 2 lựa chọn: một là ngươi phải trả tiền cho bác nông dân để thuê giếng trữ nước, hai là ngươi phải mang toàn bộ nước ra khỏi cái giếng ngay lập tức”.
Nghe lời lẽ đanh thép của vị quan huyện công minh, sắc sảo, gã khôn vặt chỉ biết cúi đầu, không nói được câu nào. Anh ta đã bị chính trí thông minh của mình hại rồi.
Bài học rút ra:
Trong cuộc sống, nếu bạn thông minh thì sẽ được nhiều người yêu quý và sẽ có được những thành công nhờ trí tuệ của mình. Còn người khôn vặt luôn tìm mọi cách để bản thân có được lợi nhiều hơn người khác, chỉ nhìn lợi ích trước mắt chứ không cần bận tâm đến người khác.
Chẳng ai thích kết giao với những người ích kỷ và khôn vặt. Người tinh ý một chút chỉ cần tiếp xúc vài lần họ có thể nhận ra ngay, và chỉ sau vài lần họ sẽ tự động tránh xa bạn, dù bạn vẫn giữ thái độ rất tốt với họ đi nữa thì điều đó chỉ làm họ cảm thấy bạn thật nực cười.
Người ta coi trọng những người đi lên bằng thực lực chứ chẳng ai lại ủng hộ những người khôn vặt, đi lên bằng sự cố gắng của những người khác.
Cách bền vững nhất để tồn tại là tự mình đi trên chính đôi chân của mình. Còn việc đi lên bằng sự lọc lõi, khôn ngoan thì sớm muộn thành công cũng sẽ vụt mất.
Dù bạn thông minh đến đâu cũng sẽ luôn có người khác thông minh hơn. Nên sử dụng trí thông minh để đạt được thành công và được người khác kính trọng, không nên sử dụng nó để lợi mình, hại người, sẽ có lúc bạn bị rơi vào cái “bẫy” do chính trí thông minh của mình giăng ra.
Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình, đừng luôn nghĩ về những lợi ích của riêng mình mà lợi dụng người khác. Hãy sống đẹp, hãy nghĩ cho người khác để cuộc đời này tốt đẹp hơn.
Phản hồi