Ta chợt thấy kiếp người mong manh quá
Hiện diện đây, mai đã hóa vô thường
Mang được gì theo về miền lạnh giá
Ngoài những dòng nước mắt buổi tang thương?
Sống giành giật, tranh nhau từng mét đất
Chết nằm yên dưới ba tấc khô cằn
Sống ích kỷ, ganh đua cùng ghen ghét
Chết mong cầu người khác hãy bao dung!?
Xin nhớ lấy đời này không ai đủ
Cũng chẳng ai dám tự đắc thiện, lành
Đừng khoe mẽ, đừng ngang tàng, tự phụ
Giữ tâm mình luôn sáng một màu xanh.
Đời này ngắn và chân tình khó kiếm
Phút buông tay là hết một kiếp người
Đừng mải miết đuổi theo điều phù phiếm
Nếu thương rồi cứ việc nói thương thôi.
Hãy mở rộng mắt nhìn và thấu hiểu
Giúp đỡ nhau khi có thể, đôi lần
Nhường một chút, bạn cũng không túng thiếu
Nhưng vui nhiều vì đã trọn chữ “Nhân”.
Sưu tầm
Phản hồi