Bỏ Cái Tôi Xuống Để Lắng Nghe!

Hầu hết con người sống trong thế gian đều sống với một loại tâm đó là tâm vọng tưởng, sinh diệt, mà hễ còng sống với tâm này thì không ai hoàn hảo cả, ai cũng có những vụng về và sai lầm vì sự hiểu biết của ta chỉ giới hạn trên một vài phương diện chứ không toàn diện. Khi ta nhớ kỹ điều này thì thái độ sống của ta lúc nào cũng khiêm tốn và biết lắng nghe chung quanh, nhất là những lời phê bình, chỉ trích..
Một người quá tự hào về tri thức, về trí thông minh và tài năng của mình thì họ chỉ muốn nói cho người khác nghe chứ không hề muốn nghe người khác nói, huống nữa là có khả năng lắng nghe người khác phê bình mình.
”Tôi như vầy mà dám phê bình tồi à?”,
họ thường tâm niệm như thế.
Khi không còn nghe ai, họ trở thành người tự mãn, khi sự tự mãn xuất hiện dày lên theo năm tháng chính là nguyên nhân khiến người đó cô độc và thất bại trong cuộc sống.
Sách xưa có câu:
”Nước thì chảy xuống mà dập tắt được lửa dù lửa bốc lên cao”.
Biết hạ thấp mình để lắng nghe những lời phê bình ấy là người có trí. Dĩ nhiên, không phải lời phê bình nào cũng đúng, nhưng chính thái độ biết lắng nghe phê bình làm cho bạn trưởng thành hơn.
Bỏ xuống tự ái để nghe người khác phê bình không phải là chuyện dễ dàng nhưng đối với một người thật tâm cầu tiến, họ chẳng thà chấp nhận vị đắng của viên thuốc hơn là những lời ngọt mật khéo bày trên lưỡi dao..
– Này em sống Hiểu và Thương
Vì Tâm, cảnh ấy vô thường cả hai
Nhân gian tô vẽ hình hài
Em về soi lại một đài gương tâm.
Tiếng Lòng/ Tánh Tuệ

Bài viết liên quan

Phản hồi