Yêu thương không bao giờ là quá muộn màng
Cuộc sống tuôn trào cùng dòng thời gian bất diệt luôn sẵn sàng đón ta vào những vòng xoáy của lợi danh, hư ảo, được mất, hơn thua.
Hạnh phúc không ở đâu xa vời, nó ẩn mình sau những cuộc điện thoại cho mẹ và biết rằng mẹ vẫn khỏe, nó là nụ cười trên khuôn mặt in hằn những ngày tháng vất vả của mẹ, nó là niềm vui khi mẹ nhìn đàn cháu thơ ngây chơi đùa dưới mái hiên. Và…hạnh phúc là ngày 20/10 – ngày của mẹ, bạn đến bên mẹ và nói rằng: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ!”
Anh trai của em!
Đã lâu lắm rồi anh nhỉ, anh em mình chưa tâm sự cùng nhau như những người bạn. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày anh cưới vợ, em không biết do anh, tại em, hay vì một điều gì đó, anh em mình không dễ dàng chia sẽ cùng nhau.
Dù thế, em vẫn luôn thương yêu anh, vẫn luôn ngưỡng mộ anh như cái hồi em còn là cô trò nhỏ trường làng. Đơn giản vì anh là anh trai em, vì anh tài giỏi. Anh cũng biết điều đó, đúng không anh.
Nhưng hôm nay, ngồi viết những dòng này gửi đến anh, em không muốn nói về những vấn đề to lớn ngoài thế giới rộng lớn kia. Em cũng không muốn nói với anh rằng em muốn được nhỏ lại để thần tượng anh, để được anh yêu thương chiều chuộng.
Mà hôm nay, em muốn được nói cùng anh những nghĩ suy của em về điều em chưa từng tâm sự. Đó là những yêu thương chúng ta dành cho mẹ.
Sẽ là thừa khi em nói với anh rằng, chúng ta có người mẹ thực sự vĩ đại. Thật là thừa khi em nói anh nghe những đắng cay, khổ cực mẹ đã trải qua.
Cũng chẳng cần em phải kể về những hi sinh, bao dung mà mẹ dành trọn cho anh em mình, anh nhỉ? Những điều ấy, những người con của mẹ hiểu rõ hơn ai hết. Và cả anh lẫn em đều biết, thế giới của anh em mình chỉ còn có mẹ.
Bố đã rời xa mẹ và anh em mình khi chúng ta chưa đủ trưởng thành để kịp làm cho bố một điều gì đó. Ngày em vào đại học, em đã hình dung lúc em ra trường, nhận tháng lương đầu tiên, em sẽ mua tặng bố một bộ vest mới.
Em đã hình dung niềm vui, nỗi tự hào hiện lên trên gương mặt của bố. Vậy mà, em chưa kịp tốt nghiệp, bố đã đi xa…
Em khóc, khóc vì sự ra đi đau đớn của bố, khóc vì những lúc em mắc lỗi với bố, khóc cho những điều em dự định mà chưa kịp làm cho bố. Và, có một điều tệ hơn, đó là chưa một lần em nói với Bố rằng: “Con yêu bố!”. Em giận và trách bản thân mình nhiều lắm, anh à. Em biết, anh trai em cũng vậy. Anh trai em cũng đau nỗi đau xa bố, cũng hối hận vì nhiều điều.
Từ ngày bố đi, em sợ sự mất mát. Nếu trước kia em thường nghĩ đến hạnh phúc, thành công thì từ ngày bố đi, em chỉ cầu mong cho mẹ có nhiều sức khỏe.
Hằng đêm, em vẫn nghĩ về mẹ với một niềm yêu thương xen lẫn sự lo lắng, bất an. Em mong Thần Sức khỏe luôn cạnh bên để che chở, bảo vệ mẹ. Em đã nghĩ như vậy đó anh à. Từ ngày bố đi, em biết sống chậm lại, lo lắng nhiều hơn cho những người em thương yêu.
Anh em mình đều làm việc và học tập xa nhà, mẹ ở nhà với cháu nhỏ, em càng lo lắng nhiều hơn. Mẹ luôn dặn em yên lòng, học tập tốt, đừng lo gì cho mẹ cả.
Nhưng không lo sao được hả anh? Em kể anh nghe những điều này, anh đã hiểu đúng không anh? Chúng ta chỉ còn có mẹ. Mỗi lần nghe câu: “Mẹ già như chuối chín cây…” là em lại thắt lòng. Em lo sợ. Em thực sự lo sợ anh biết không?
Hàng ngày, dù ít dù nhiều, em luôn gọi điện về thăm mẹ. Em cũng tự dặn mình phải quan tâm mẹ thay phần của anh. Vì anh là con trai, anh ít bộc lộ cảm xúc hơn con gái như em. Mẹ cũng hiểu điều đó nên chẳng bao giờ buồn vì lâu không thấy anh gọi điện về.
Anh à!
Ngày anh cưới vợ, mẹ vui. Nỗi mừng vui của mẹ hiện rõ nơi khóe mắt, khuôn mặt. Mẹ hạnh phúc vì con trai mẹ yên bề, mẹ hạnh phúc vì mẹ có thêm một người con. Em cũng vui, cũng hạnh phúc như mẹ, như anh.
Trong niềm vui của em còn nhen nhóm thêm chút hi vọng, anh biết là gì không anh? Là em hi vọng rằng, chị dâu sẽ thay anh quan tâm mẹ, gọi điện về hỏi han mẹ những lúc rãnh rỗi, thăm mẹ những ngày lễ Tết, nấu cho mẹ một nồi nước xông khi mẹ đau…Vì em biết mẹ chúng ta không bao giờ đòi hỏi ở con cái bất cứ điều gì lớn lao, nên những hi vọng của em cũng không quá cao, quá xa. Em đã mĩm cười với niềm hi vọng bình dị của mình.
Nhưng, mẹ đã không nhận được những điều đó….
Anh trai!
Mẹ chúng mình thật hiền, thật bao dung phải không anh? Mẹ thật hiền nên chưa một lần Mẹ trách mắng dù con dâu làm điều gì đó sai.
Mẹ thật hiền vì mẹ luôn dậy sớm, nấu bữa sáng đầy đủ đợi con dâu dậy ăn những ngày anh chị về thăm nhà…. Mẹ thật hiền vì nụ cười mẹ luôn thường trực, dù tim mẹ đau lắm, anh biết không anh?
Em không trách ai cả. Bởi em biết tính anh trai mình, luôn chu toàn cho công việc, cho xã hội nên đôi lúc những thăm hỏi hằng ngày anh không để ý đến.
Bởi em biết chị là con dâu, nên đối với mẹ chồng dù yêu thương đến mấy cũng không thể vẹn tròn. Em không trách ai, nhưng sao lòng em vẫn muốn nói ra một điều gì đó với anh, và đôi lúc, em muốn nói cùng chị nữa. Nhưng em lại không đủ can đảm.
Anh biết không?
Em chưa lấy chồng, chưa làm dâu, nên em không biết những khoảng cách giữa mẹ chồng nàng dâu. Nhưng em tin, sau này, em sẽ yêu thương mẹ chồng em đúng như cách em đang yêu thương mẹ mình vậy. Vì cả hai cùng là mẹ em.
Em cố gắng làm được điều đó, không có nghĩa em có quyền đòi hỏi người khác cũng phải giống em, em chỉ hi vọng mình sẽ mang yêu thương đến mọi người, và vì mẹ chúng ta một đời nhân hậu, quả mẹ gặt được sẽ luôn ngọt ngào, lòng mẹ sẽ luôn đầy hạnh phúc, yên an.
Em mong từ giờ phút này trở đi, những điều mẹ mình nhận được chỉ toàn niềm vui, hạnh phúc. Em đau khi thấy mắt mẹ buồn, em bất lực khi nhìn mẹ khóc. Anh sẽ giúp em, đúng không anh?
Mẹ mình đã 65 tuổi.
Thời gian trôi nhanh như gió thổi.
Đừng để một ngày nức nở, vì quá muộn để trao gửi yêu thương, anh nhé!
Ngày của mẹ đang đến gần, mẹ có thể đang chờ điện thoại đổ chuông… cuộc gọi từ anh…Và với mẹ yêu thương không bao giờ là quá muộn màng.
Em gái của anh!
CHIÊM LÊ
Biên tập Thu Anh
Phản hồi