Viết bằng cả yêu thương…
Có người nói với con rằng: “nổi đau ngày hôm nay có thể vẫn còn tồn tại trong chúng ta nhưng hãy nghĩ mọi thứ rồi sẽ qua thôi vì đơn giản vì chúng ta phải bước tiếp”. Cha hãy cùng con đi đến hết con đường phía trước cha nhé!
Gửi cha thân yêu của con!
Con biết sẽ không bao giờ cha nghe được lời con nói nữa nhưng con vẫn muốn nói với cha rằng: “ con gái của cha lớn thật rồi!”.Cha còn nhớ không, hôm nay là sinh nhật con gái yêu của cha đó! Hằng năm, vào đúng ngày này cha vẫn thường tặng con tấm thiệp sinh nhật cùng với những lời nhắn yêu thương, cha luôn làm con bất ngờ với món quà cha tự chế.
Con sẽ phải trầm trồ khen ngợi, ôm lấy cha mà hôn cho xuể rồi reo lên trong niềm hạnh phúc: “cha của con thật là tuyệt vời!”. Nhưng năm nay sao con đợi mãi, đợi mãi mà không thấy quà của cha, con giận cha lắm đó! “Cha không thể gửi quà cho con từ một nơi xa như thế!”. Rồi con tự an ủi mình bằng những giọt nước mắt lăn dài trên gò má…
Cha của con đã đi xa lắm! Đi về nơi con chưa từng biết đến, cha cũng chưa từng kể con nghe. Ngày cha đi, cả bầu trời như đổ ầm xuống, trước mắt con chỉ còn một màu đen của màn đêm, trái tim con vỡ vụn rồi chợt tan biến, ánh mắt lờ đờ nhìn di ảnh mà không dám tin đây là người con yêu thương nhất trên cõi đời này.
Không. Cha không chết, cha chỉ đi xa thôi, đúng không cha? Con biết cha vẫn luôn ở bên con, ủ ấm tâm hồn con, cha vẫn hằng đêm ngắm con ngủ, “con gái ngủ trông xấu lắm!”…Lời của cha rót vào trái tim con những yêu thương mà mỗi khi nhớ về con thấy lòng mình ấm áp đến lạ kì. Cha đi nhưng yêu thương với con luôn còn lại mãi, hôm nay và về sau…
Cha ơi!, con thèm khát được một lần nghe thấy tiếng cha trả lời, thèm được nũng nịu, thèm được ôm ấp, được vỗ về. Mỗi lần như thế con thấy mình thật nhỏ bé, mà đúng hơn với cha con chưa bao giờ lớn. Cha vẫn thường nói: “con gái lớn rồi mà suốt ngày nũng nịu, người ta cười cho đấy!”, cha chỉ nói thế thôi rồi lại kéo con vào lòng, vuốt ve mái tóc, nhẹ hôn lên vầng trán con…Con thèm “được” cha phạt đứng khoanh tay nơi góc nhà cả tiếng đồng hồ, con thèm được có người lo lắng, được hỏi han, được mắng yêu.
Con nhớ có lần con la cà với chúng bạn đến quên giờ về, cả nhà vì con mà lo lắng, hốt hoảng đi tìm, nhìn thấy con việc đầu tiên của cha là ôm con và hỏi “ con có làm sao không? Cha lo quá…”.
Con gái cha hư lắm nên suốt ngày làm cha phải lo, con bày ra hết trò này đến trò khác để rồi người đứng sau giải quyết lại là cha…Con xin lỗi!…Cha vẫn đứng đó dưới mái hiên đợi con về! con nghe thấy tiếng cha thở, hơi thở cha quyện vào cùng hơi thở con nghe tràn trề hạnh phúc, vòng tay cha ôm lấy con mỗi đem đông lạnh giá? Giờ đây, nơi đó không có con cha có lạnh không? Đừng buồn cha nhé, con gái luôn ở bên cha mà…
Ngày hôm nay, con cùng mẹ đến thăm nhà mới của cha, cỏ mọc lên nhiều rồi, cha thường nói cha thích cây xanh nên con để thế cho mát ngôi nhà cha nhé! Cha đừng mắng con lười nha! Con hát cho cha nghe bài hát cha thích nhất, dở lắm nên cha đừng cười con: “Tình cha ấm áp như vầng Thái dương/ ngọt ngào như dòng nước trôi đầu nguồn/ suốt đời vì con gian lao/ ân tình đậm sâu bao nhiêu/ cha hỡi! cha già dấu yêu…”.
Nước mắt con không rơi thành dòng nữa cha à! Con thấy nó rỉ từng giọt ngược vào lòng, len lỏi vào khắp tế bào của con rồi… Con không khóc nhè nữa đâu! Con lớn rồi mà! Người ta vẫn thường nói với con rằng hãy cố gắng đóng khung quá khứ và sống với hiện tại nhưng con sẽ không làm như thế. Làm sao con quên được những ngày tháng bên cạnh cha, những giấc mơ tuyệt vời luôn có hình bóng cha yêu, những giây phút ngọt ngào đó với con là mãi mãi cha à!
Con cảm ơn cuộc đời đã cho con được làm con gái của cha, dù rất ngắn ngủi so với một đời người. Con cảm ơn cha đã cho con sự sống, đã ở bên con những khi con vui, khi con buồn, khi con yếu lòng gục ngã. Và bây giờ con gái cha đã lớn rồi.
Con đã biết tự đứng vững trên đôi chân của mình, biết cách ứng xử với mọi người, biết chăm sóc bản thân,biết tự nhận trách nhiệm với những chuyện mình gây ra, con không còn ngỗ ngược như trước nữa, tuy vẫn còn vụng về lắm… Người ta vẫn khen con ngoan, khen con có bản lĩnh…cha có nghe họ nói không, con biết cha sẽ vui và tự hào về con mà. Cha hãy tin con gái của cha nhé! Con sẽ làm được!
Cha à! Điều quý giá của con lúc này đó là Mẹ, con trân quý từng ngày bên mẹ, bên các em thơ. Con lo lắng nếu lỡ một ngày… Con không dám nghĩ tiếp nữa cha à!…Nỗi lo lắng của con tăng lên gấp bội những lúc mẹ ốm, mẹ ho, con thương mẹ đứt gánh giữa đường để rồi thân mẹ phải chèo chống, cái vất vả, khó khăn đè nặng lên đôi vai mẹ. Giờ đây mẹ chỉ còn một mình, phải vừa làm cha lại vừa làm mẹ, cha có hiểu nổi vất vả của mẹ không?
Con thấy mẹ gầy đi nhiều, những nếp nhăn hiện rõ trên khuôn mặt phúc hậu hằn lên vẻ suy tư. Hằng đêm con vẫn thấy mẹ khóc dù rằng mẹ vẫn nói với con phải mỉm cười với cuộc đời. Thương cha mẹ, con chỉ biết cố gắng chăm ngoan để không phụ công ơn sinh dưỡng, không phụ những tháng ngày vất vả lo toan, không phụ công ơn trời biển mà đi hết cuộc đời này con cũng không thể đong đếm được…
Trời nhá nhem tối, nắng không còn đùa vui trên những ngọn cỏ, hơi gió lành lạnh kéo về phủ lấy cả không gian. Con về cha nhé! Con biết cha ở lại sẽ buồn nhiều nhưng cha ơi cuộc vui gặp gỡ nào rồi cũng đến lúc chia li, hạnh phúc trên cuộc đời chẳng bao giờ là trọn vẹn, con sẽ không bi quan vì con biết mình không lạc lõng giữa dòng đời tấp nập này, bởi vì trong tim con đã luôn có hình bóng cha yêu rồi, con còn có mẹ – người luôn đứng sau cổ vũ và tiếp thêm sức mạnh cho con.
Với con giờ đó là một thứ tài sản vô giá, và con thấy lòng mình nhẹ, nhẹ lắm cha ạ. Có người nói với con rằng: “nổi đau ngày hôm nay có thể vẫn còn tồn tại trong chúng ta nhưng hãy nghĩ mọi thứ rồi sẽ qua thôi vì đơn giản vì chúng ta phải bước tiếp”. Cha hãy cùng con đi đến hết con đường phía trước cha nhé!
Con gái yêu cha rất nhiều!
Thu Anh
Phản hồi