Ừ, Thì Yêu…
Nếu bảo tình yêu là hạnh phúc
Sao đã bao người nước mắt rơi?
Thề hẹn trăm năm tuồng ảo tưởng
Mật ngọt đầu dao há nuốt trôi?
Tôi thấy người ta hẹn bạc đầu
Giữa đường gãy gánh chẳng thành câu
Người ham phú quý, say tình ái
Để mặc người thương lắm dãi dầu.
Tôi thấy sanh ly đã phũ phàng
Tử biệt đau lòng trĩu thế gian
Nấm mộ song song người đôi nẻo
Còn đâu thề hẹn dưới trăng tàn?
Cũng có người thương tới bạc đầu
Lỡ làng duyên phận bước sang sông
Đồng sàng dị mộng cam lòng chịu
Ngang trái thôi đành hẹn kiếp sau.
Có kẻ trớ trêu lắm cuộc kỳ
Huỳnh tương chưa nhấp đã phân ly
Màu tang đau đớn thay ngày cưới
Ai chắc trăm năm chẳng lỡ làng?
Nhìn kia gà trống nuôi con trẻ
Phận gái chưa chồng dạ phải mang
Hoặc kẻ vì yêu nên tự vẫn
Ngỡ thác đời thôi hết phũ phàng.
Thềm hoa rải bước êm đềm quá
Mẹ giấu niềm riêng quá bẽ bàng
Vì con đành gượng trong hiu quạnh
Xót thuở hàn vi giọt lệ tràn!
Lều tranh hai quả tim vàng vỡ
Chén bát còn khua nước mắt chan
Vợ ốm, con đau, tiền chẳng có
Hạnh phúc thay bằng lắm lo toan.
Tiếng đàn Đát Kỷ, Thương vong quốc
Nụ cười Bao Tự diệt Chu Vương
Thề non hẹn biển, yêu là thế
Dâu bể tang thương chuốc hận sầu.
Ai chẳng từng yêu, chẳng hẹn thề
Ái tình nhân loại thức canh thâu
Truyền kiếp vua dân đều dệt mộng
Ngoảnh lại nào ai tránh khổ đau!
Đâu phải yêu là mãi có nhau
Nào ai chắc chắn đến ngày sau?
Mong manh như vóc mưa rơi xuống
Đừng bắt người thương phải lệ trào!
Nếu lỡ mai này sẽ chia tay
Đường xưa giữ lại chút hương bay
Dấu chân trên cát miền kí ức
Dằn vặt chi người chẳng thuộc nhau!
Tôi thấy người ta cứ hẹn thề
Tơ tình trói buộc thuở đam mê
Cung đàn đứt nhịp đau ngàn dặm
Bỏ cõi người ta bước độc hành.
Thích Như Dũng
Phản hồi