Nổi giận có gì tốt?
Có bao giờ bạn hỏi: Tại sao chúng ta phải tức giận? Mỗi lần nổi giận, là lấy lỗi lầm người khác trừng phạt chính mình, khiến người ta đắc ý, bản thân mình uất ức, tâm tình thì khó chịu. Vậy nổi giận có gì tốt?
Một người, khi nổi giận thì cơm nuốt không vô, ngủ không an giấc, tính khí thất thường, mặt mày ủ dột, lời nói khó nghe, dễ làm tổn thương người khác. Người ta dùng đủ lý lẽ để biện minh cho sự thiếu kiềm chế của mình: “Việc như vậy, hỏi sao tôi không giận? Người như thế, làm sao không nổi điên?”. Nhưng thật ra, chính những người và việc không bình thường, mới cần đến bản lĩnh của sự chuyển hóa.
Cho nên nói: Nổi giận là việc ngốc nghếch mà người thông minh thường không làm. Người khéo léo trong cư xử thì bất kể phát sinh chuyện gì, gặp gỡ những ai, đều nở nụ cười thân thiện, tuyệt đối không sân si.
Thật ra, đối tượng khiến chúng ta nổi giận thường không quan tâm đến cảm nhận của bạn. Người để phát sinh tranh chấp, là những kẻ không đủ nghĩa khí để nhường nhịn. Trong khi đó, bạn giận, người chịu đựng là cơ thể mình, bị hủy hoại là tính cách mình, khiến người thân phải ấm ức theo, còn bản thân làm trò cười cho người ngoài cuộc.
Cho nên, muốn làm người trưởng thành, dấu hiệu đầu tiên là không nổi giận một cách tùy tiện. Mở rộng lòng ra, chuyện nhỏ đừng tính toán, việc lớn từ từ thương lượng. Người không nói lý lẽ thì tránh xa ra, việc lặt vặt không đáng thì bỏ qua cho thanh thản.
Bất kể bạn nổi giận với ai, cuối cùng nội thương vẫn là mình chịu. Nên vì sức khỏe chính mình, giữ tâm bình khí hòa. Để tâm tình vui vẻ, tuyệt đối không nổi giận. Mỗi ngày trôi qua không tiêu cực, không u sầu. Việc lớn việc nhỏ nhìn thoáng xem nhẹ, không giận không hờn, tâm thường vui vẻ.
Sư cô Suối Thông
(Trích sách Làm mới vườn tâm, Suối Thông sưu tầm và biên dịch)
Phản hồi