Mẹ! âm thanh từ ký ức
Nhân ngày lễ Vu Lan hãy về cùng ba mẹ ăn bữa cơm nhé và đơn giản thôi hãy chụp cùng ba mẹ tấm hình. Hãy cho đấng sinh thành thấy bạn đã trưởng thành và có thể yên tâm về bạn sau bao năm phải lo âu muộn phiền.
Dì An! dì tới đón con về hả?
Uhm, con lên xe dì chở con về mau lên.
Cô bé vừa leo lên xe vừa không khỏi thắc mắc.
Vì sao mẹ con không đến đón con vậy dì, khi sáng mẹ dặn con đợi mẹ mà, con đợi lâu, mỏi hết cả chân mà mẹ vẫn không đến.
Mẹ con có việc gấp nên không đón con được, dì đến đón con
Vậy dì chở con về ngoại chơi với em Bắp hả ?
Không, dì chở con về nhà của con
Cô bé không hỏi tiếp nhưng cứ mơ hồ không hiểu vì sao, cứ im lặng ngồi sau xe. Về đến trước cổng nhà cô bé, vội xuống xe và hỏi.
Dì ơi! Sao hôm nay nhà con nhiều người vậy, họ đem bàn ghế tới nữa kìa, còn cả cắm hoa nữa chứ. Con thấy lạ ghê đó. Hay là ba mẹ mở tiệc hả dì?
Cô bé cứ nhìn quanh đặt ra biết bao nhiêu câu hỏi mà không để ý hai hàng nước mắt lăn trên khuôn mặt của dì An.
Mau vào nhà đi con, vào nhìn mẹ con.
Mẹ con ???
Chưa nói xong cô bé chạy thật nhanh vào trong nhà, thấy mẹ nằm trên giường, còn có bà ngoại và nhiều người khác ngồi xung quanh. Thoại đứng chết lặng tại chỗ, thời gian như dừng lại tại giây phút này, đôi mắt cứ thế nhạt nhoà.
Mau đến bên mẹ đi con. Dì An khẽ nói, còn tay đẩy nhẹ vào lưng Thoại.
Bé con bước chậm từng bước, nhẹ nhàng đi đến bên mẹ, tâm hồn trống rỗng, làm sao để nói hết được cảm giác này đây. Cô bé nhẹ nhàng nhìn mẹ nằm im bất động, trong tận đáy lòng muốn gọi “mẹ ơi, mẹ mở mắt ra nhìn con đi” nhưng sao, cổ họng cứ nghẹn lại nói không thành tiếng, đứng yên bất động, nhìn thật lâu rồi oà khóc.
Dì ơi! Có phải mẹ con chết rồi không, từ nay mẹ con không còn chở con đi học, không còn nấu cho con ăn, không còn chơi với con nữa phải không dì.?? dì mau gọi mẹ dậy đi, con hứa sẽ ngoan, sẽ không làm mẹ buồn nữa, sẽ không nói với các bạn mẹ là dữ lắm, con hứa sẽ ngoan mà.
Con bé mới hơn 9 tuổi mà đã rất hiểu chuyện. Hiểu chuyện đến đau lòng. Dì An nhẹ ôm vào lòng. Biết nói gì bây giờ.
Sau 1 tuần đau thương, bé Thoại đi học lại trở lại, nhưng bây giờ là ba chở em đi học không phải là mẹ nữa.
Sao con không chơi với các bạn. Cô giáo thấy em ngồi tại chỗ đăm chiêu như suy nghĩ gì đó liền hỏi.
Mẹ con chết rồi. Cô giáo đứng yên nhìn bé, đôi mắt cay cay.
Ra về như thói quen, Thoại cứ đảo mắt xung quanh tìm hình bóng mẹ nhưng người đến đón em có ngày là ba, ngày thì bà ngoại, ngày thì dì An. Cứ thay đổi như vậy. Nhìn quanh bạn bè có mẹ đi đón, Cô bé cảm thấy có chút chạnh lòng và thèm, thèm cái cảm giác ôm mẹ từ sau lưng kể cho mẹ nghe chuyện ở lớp ngày hôm nay. Ngay cả nhà, nơi thân thuộc nhất cũng không còn hơi ấm của mẹ. Cô bé chỉ biết tìm nụ cười mẹ qua di ảnh trên bàn thờ lạnh tanh.
Boong…. Boong …. Boong tiếng chuông ngân lên làm Thoại trở về thực tại. Lễ Phật xong, Cô bé nhẹ nhàng lấy bông hồng trắng đeo lên ngực trái của mình. Rồi đi xuống sân chùa. Nghe từ xa xa vọng lại bài hát :
“Năm xưa tôi còn bé
Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Mặc dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi
……….
Bài hát này như chạm đến nỗi đau không bao giờ nguôi của Thoại, đôi mắt cứ thế nhạt nhoà, giọt nước mắt cứ mãi nhẹ lăn xuống sống mũi rồi lại xuống cằm, làm ướt cả khuôn mặt. Làm sao cô bé có thể quên được ngày định mệnh đó cơ chứ. Nó chỉ như mới ngày hôm qua.Từ ngày mẹ ra đi vì tai nạn giao thông, cô bé vốn hiểu chuyện bây giờ lại càng hiểu chuyện hơn, mạnh mẽ hơn để bước tiếp mà không có mẹ bên cạnh. Dù luôn có ba ở bên nhưng cô khát khao được một lần nữa gọi tiếng “mẹ”, được ngồi sau lưng mẹ, được mẹ che chở. Dù mẹ đã đi về nơi thật xa, nhưng ở đây luôn, trong tim cô luôn có mẹ. Hôm nay là lễ Vu Lan, cũng là lần thứ 14 cô bé đeo hồng trắng trên ngực mình, chừng năm rồi cô chưa được ôm mẹ, gọi mẹ ơi.
“Tôi biết tôi mất mẹ
Là mất cả bầu trời”
“Mẹ” tiếng gọi thiêng liêng, một khi đã mất đi sẽ không thể nào tìm lại được. Biết bao nhiêu người chỉ ước một lần nữa được mẹ quan tâm vỗ về, được chạy về ôm mẹ giữa những thăng trầm của cuộc sống, được ăn những món mẹ nấu tuy dân dã nhưng chứa đựng đầy yêu thương. Bạn có biết rằng, bạn hạnh phúc lắm không, vẫn còn mẹ bên cạnh, còn được mẹ “nhăn nhó, càm ràm”. Một mai vô thường đến biết tìm ở đâu hình bóng ấy. Đã bao lâu rồi bạn chưa về nhà để gọi tiếng mẹ, đã bao lâu bạn chưa chụp chung cùng mẹ tấm hình. Vì sao bạn có thể cười tươi với những người xung quanh nhưng lại nhăn nhó với mẹ, người đã mang nặng đẻ đau, cố gắng cho bạn cuộc sống tốt nhất trong khả năng của mình, vì sao …. và vì sao …. Nhân ngày lễ Vu Lan hãy về cùng ba mẹ ăn bữa cơm nhé và đơn giản thôi hãy chụp cùng ba mẹ tấm hình. Hãy cho đấng sinh thành thấy bạn đã trưởng thành và có thể yên tâm về bạn sau bao năm phải lo âu muộn phiền.
Phản hồi