Kính Lạy Giác Linh Thầy.
Kính lạy Giác Linh thầy!
Dẫu biết,
Pháp thân bất diệt, sanh tử thường nhiên
Nhẹ gót phù vân thầy về cõi tịnh
Thuận đời giả tạm, rốt chẳng đến đi
Mượn thân bốn đại bất an, tạo thuyền pháp dong thuyền ra biển khổ,
Vớt người vô minh chìm đắm, tuyên diệu nghĩa chẳng từ lao nhọc cứu mê nhân
Mỏi mòn một bóng thân gầy lặng lẽ, nụ cười thinh lặng thoáng vô ngôn.
Tâm ấn thiền tông ngời sáng, đèn thiền đất Việt mãi nối nhau
Người người dắt dìu nhau tìm về bảo sở
Bỏ thân cùng tử lang thang, cũng nhờ thầy ra ơn dạy dỗ
Mà giờ đây,
Trượng thất điều hiu, đàn chim thơ gọi nhau dáo dát
Sông núi lặng buồn quặn khóc thầy đã ra đi.
Ngôi nhà chánh pháp còn đây, ngọn tuệ đăng thầy trao tỏ rạng,
Sẽ còn ai khêu đuốc dẫn con đi?
Hỡi ôi!
Vô phước kém duyên cho chúng sanh trong thời mạt pháp
Đại sĩ Niết Bàn, chư tôn đức lần lượt quy tây.
Chúng con đức mỏng, nghiệp dày, chướng sâu, huệ cạn,
Làm sao đủ sức gồng mình lèo lái thuyền từ vớt kẻ trầm luân
Còn bao kẻ ngu ngơ, nhận giặc làm con, bỏ mình nơi nhà lửa
Sức mọn, tài hèn, biết lấy gì thức tỉnh họ thoát ly.
Đốt nén tâm hương, diệu đức xông thơm khắp cùng pháp giới
Một niệm chí thành, nguyện cảm ứng khắp mười phương.
Cúi xin, thầy trở lại nhân gian hóa thân độ chúng;
Chư hiền thánh trụ thế lâu dài đừng bỏ chúng sanh,
Chốn tòng lâm chẳng thể thiếu ngàn thông
Như cõi đất mãi cần ánh mặt trời ló dạng.
Dù chúng con, có vững chí nối gót theo đấng đại hùng Thiện Thệ
Vẫn chẳng bằng thầy trụ thế độ sanh.
Bởi đức lớn, từ bi nhuận khắp,
Chở đời con như hạt cát ngoài khơi
Chúng sanh còn đau khổ bơ vơ
Dù mộng huyễn nhưng nào ai thức tỉnh
Tiếng Lâm Tế hét lên, ngàn trăng bặt dấu
Câu Niệm Phật thầy truyền, uế độ thanh lương.
Hơn ba năm nay, cõi Ta bà xót thương tiễn biệt
Thầy đi rồi, con lạc mẹ bơ vơ.
Còn pháp tướng ai, cho con về nương tựa
Cổ thụ chết rồi, tan tác buổi hoàng hôn.
Dù bất sinh chỉ ảnh hiện cõi đời.
Con chỉ nguyện thầy từ bi thị hiện.
Thích Như Dũng
Phản hồi