Hoài niệm Vu lan
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Cung kính ngưỡng bái bạch trên chư tôn thiền đức Tăng – Ni.
Kính thưa quý nam nữ Phật tử đồng bào các giới thân mến.
“Tiết trời tháng bảy Vu lan
Dù đi muôn hướng trăm ngàn trùng dương
Lòng con không khỏi vấn vương
Quay về nguồn cội nhớ thương mẹ hiền”.
Cứ mỗi độ Vu lan trở về là hình ảnh thân thương của Cha và Mẹ lại sáng ngời trong tâm hồn của mỗi chúng con, bằng tất cả tấm lòng hiếu kính của những người con Phật. Đêm nay, tại Chùa…………………..Long trọng tổ chức đại lễ Vu Lan với chủ đề “Nhớ về nguồn cội”. Nhằm nhắc nhở chúng ta luôn luôn tri ân và báo ân đối với hai đấng sinh thành.
Kính bạch quý ngài, kính thưa quý liệt vị:
“Mỗi độ thu sang lá rụng vàng
Ấy mùa Báo hiếu lễ Vu lan
Bồi hồi thương nhớ Cha cùng Mẹ
Thổn thức tàn canh suối lệ tràn”.
Khi ngọn gió mùa thu bắt đầu nhè nhẹ âu yếm hôn lên từng phiến lá và lồng vào ánh mây long lanh trên trời cao như gợi nhắc cho Tăng Ni và Phật tử nhớ đến truyền thống Báo hiếu, Báo ân một truyền thống phật giáo hài hòa tốt đẹp với tinh thần quý trọng ân nghĩa của dân tộc Việt Nam. Vì thế mỗi độ thu về các văn nhân thi sĩ lại dệt lên bao vần thơ, để ca ngợi công ơn sinh thành dưỡng dục của cha và mẹ.
Như chúng ta đã biết:
“Cây có cội mới đơm bông kết trái
Nước có nguồn mới tỏa khắp rạch sông
Phàm làm người ai cũng có Tổ có tông
Ơn Cha nghĩa Mẹ trọn đời khắc ghi”.
Thật vậy, phàm làm con người hiện hữu trên cuộc đời này, không ai có thể phủ nhận công ơn cha mẹ. Nhất là cái công mang nặng của người Cha, và sự hi sinh cao cả ngậm đắng nuốt cay của người Mẹ. Dẫu cho có lấy bút Tu Di Sơn chấm cùng mực đại dương bốn biển, viết vào trang giấy của vô tận thời gian cũng không sao tả hết công đức sâu dày của Cha Mẹ. Chính vì tầm quan trọng của ân nghĩa ấy, nên đức Phật dạy chúng ta phải tha thiết tri ân, báo ân. Vì vậy:
“Đố ai đếm được lá rừng
Đố ai đếm được mấy tầng trời cao
Đố ai đếm được vì sao
Đố ai đếm được công lao mẹ hiền”.
Ôi! Quả thật không ai đếm được rừng xanh bao nhiêu lá, có ai đếm được những tầng trời cao lồng lộng, có ai đếm được trên bầu không gian vô tận có mấy vì sao?.
Mẹ đã chín tháng cưu mang tam niên nhũ bộ, suốt cuộc đời hi sinh tần tảo cho chúng ta, chỉ mong chúng ta làm người hữu dụng, những tiếng khóc tu oa là niềm mong đợi của mẹ trong chín tháng, bao nhiêu lo toan đều tan biến khi con được khóc tiếng khóc chào đời.
Suốt ba năm bú mớm dưỡng nuôi mẹ đã hi sinh một phần thân thể để cho ta dòng sữa mát ngọt ngào, ngọt như thâm tình của mẹ mà ta đã say sưa uống cạn để trưởng thành. Những ngày thơ ấu, mẹ luôn bên ta lúc ta đau ốm, tựa cửa trong chờ khi chiều tà tan học, gói ghém những miếng cơm manh áo bùi ngọt đủ đầy cho con, dù cho hao mòn thân thể hay kiệt sức thì mẹ vẫn là bức tường vĩ đại để con nương tựa khi chùng chân mỏi gối với dòng đời xô đẩy. Nhớ ngày kia gió đùn đùn thổi, cành cây nghiêng ngã hoa lá tơi bời, đang lúc ngủ say ta bỗng giật mình thức dậy òa lên khóc, mẹ như thiên thần xuất hiện bên ta, đu đưa chiếc võng cất giọng trầm bổng ầu ơ.
“Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh dài mẹ thức đủ vừa năm”.
Ôi! Lời ru của mẹ quả thật nhiệm màu, đã thấm qua những tế bào mạch máu của chúng ta và ăn sâu trong tâm thức để hôm nay ta trưởng thành khôn lớn thì tiếng ầu ơ đó vang vọng đâu đây.
“Dòng suối reo như lời mẹ hát
Nguồn nước trong tắm mát tim thơ
Dỗ dành con trọn giấc mơ
Lời ru của mẹ bây giờ còn vang”.
Làm sao nói hết được tình thương của mẹ đã dành cho con, từ thuở mới tượng hình đến lúc lớn khôn và ngay cả trong hiện tại. Tình thương đó đến với chúng ta qua hơi ấm thịt da, qua bàn tay trìu mến, qua dòng sữa ngọt ngào, qua lời ru êm ái. Mẹ là tất cả hương vị ngọt ngào của cuộc đời con, là dòng suối bất tận của thế gian, là khung trời ảo mộng của tuổi thơ, là hết thảy những gì cao đẹp nhất.
Nếu tình mẹ bao la như biển cả, thì ân cha cũng cao tựa Thái Sơn. Ca dao Việt Nam có câu:
“Ân cha lành cao như núi thái
Đức mẹ hiền sâu tợ biển khơi
Dù cho dâng cả một đời
Cũng không trả nỗi ân người sanh ta”.
Tình cha thì nghiêm nghị, nên công cha được ví như núi, tình mẹ êm ả dịu dàng nên tình mẹ ví như dòng suối bất tận. Cha thì suốt ngày lam lũ đem mồ hôi đổi lấy bát cơm bát cháo cho con, đêm đêm lại dạy dỗ các con trở thành người hữu dụng để không thua kém bạn bè. Cha mẹ là hai vị Phật sống không thể thiếu trong mỗi chúng ta.
“Còn cha còn mẹ thì hơn
Không cha không mẹ như đờn đứt dây”.
Nhưng :
Đờn đứt dây còn tay ta nối lại
Cha mẹ mất rồi con chịu mồ côi.”
Con mất cha mẹ khác gì những cánh chim cô đơn không tổ ấm, thân bé bỏng giữa rừng đời mênh mông trống vắng bất tận, những lúc đêm về nhìn mây trắng bay mà lòng chợt xót xa, tiếng sáo trúc gợi lên bao nỗi nhớ, những đêm hè tiếng ve sầu chết lịm cõi hồn thơ.
“Ôi! Thương biết mấy bàn tay cằn cõi
Đôi chân mềm đá sỏi trèo non
Suốt đời lam lũ vì con
Gian truân mấy độ sức mòn vẫn vui”.
Phật giáo ghi nhận thêm một ân lớn của cha và mẹ. Nhờ có cha mẹ tu nhân tích đức hướng dẫn ta vào đạo hiểu được đạo và hành đạo. Vì mục đích giải thoát là giá trị tối thượng, nên ân đức cha mẹ là ân đức cao cả nhất, không thể đáp đền bằng vật chất và sự khó nhọc.
“Thương biết mấy bàn tay cằn cõi
Đôi chân mềm đá sỏi trèo non
Suốt đời lam lũ vì con
Gian truân mấy độ sức mòn vẫn vui”.
Sự hi sinh thầm lặng của cha và mẹ không gì sánh bằng và tả cho được, dù mượn giấy trắng mực xanh cũng không sao tả hết công đức cao dày của cha và mẹ. Sự thành công của con là sự già nua của cha và mẹ. Nhưng đã mấy ai báo đáp trọn đạo làm con để một đời được ung dung tự tại. Cũng có những người con hết lòng hiếu thảo với ông bà cha mẹ, nhưng cũng có những người con không phụng dưỡng lại còn bất hiếu mắng chưởi mẹ cha trên không kính dưới không nhường. Khi cha mẹ răn đe thì sinh sân hận bỏ mặc mẹ cha đêm dài tăm tối trong ngống con một ngày kia rồi sẽ trở về nhưng con cái vẫn không hay không biết, cứ theo bè bạn thâu đêm suốt sáng. Một ngày kia xã hội ruồng bỏ, thất vọng tất cả lại tìm mái ấm gia đình để trở về thì ở đấy không còn bóng dáng mẹ, cha ngồi tựa cữa trong con nữa, có phải chăng chỉ nén nhang lạnh lùng tàn canh trong căn nhà tăm tối, ta giật mình tự hỏi mẹ ta đâu? cha ta đâu? Tất cả chỉ im lìm trong tuyệt vọng. Nhìn ra sân vườn ngày nào cha mẹ ra vào với bóng dáng cần mẫn thân thương giờ không còn nữa, đây là chiếc áo của cha, kia là đôi dép tông của mẹ. Tất cả kỷ vật đều im ắn mà người xưa đã khuất bóng nơi đâu,khu vườn xưa giờ chỉ toàn cỏ daị trắng tinh khôi, giờ đây. Con đã trở thành đứa trẻ bơ vơ đầy tội lỗi, con đã giật mình thấy được lỗi lầm mà con đã tạo ra. Những đôi dép con mang là đôi chân trần cằn cõi của mẹ rướm máu, những bộ đồ xanh, vàng, đỏ trắng con không dùng hết thì áo cha đã ngã màu sờn vai, những chiếc mũ xinh xinh con không dùng hết thì cha và mẹ đầu đội trời chân đạp đất dùng cảnh màn trời chiếu đất mưa sinh cuộc sống cũng vì con. Hôm nay nhờ hội đủ duyên lành được nghe chánh pháp gặp được chúng tăng, để giúp chúng con nhanh chống quay đầu ăn năn sám hối những tội lỗi mà con đã tạo ra để mẹ cha buồn lòng rơi lệ. Trước mười phương Tam bảo chúng con chấp tay thành tâm ăn năn sám hối những lỗi lầm mà chúng con đã vô tình hay cố ý tạo ra, nguyện cầu cha mẹ hiện tiền phước lạc vô biên đạo thọ miên trường, cha mẹ quá vãng được siêu sinh lạc quốc.
Chúng con thành tâm đốt nén tâm hương dâng lên lời chúc mừng khánh tuế đến chư tôn thiền đức đạo quả viên thành, thân tâm thường lạc, Phật sự châu viên mãi là bóng cả cây cao cho chúng con nương tựa.
Thân chúc quý nam nữ Phật tử có một mùa hiếu hạnh tràn đầy niềm hỷ lạc.
Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát Ma Ha Tát.
TN. Tuệ Nhật
Phản hồi