Hãy mở tâm từ bi
Chúng ta thường gặp những người ăn mày ngoài đường xin tiền. Trong lòng chúng ta thường suy nghĩ: Có nên cho họ hay không cho họ? Vì biết đâu họ dùng tiền này để làm những việc không tốt…?
Vậy thì chúng ta phải làm thế nào?Chúng ta hãy cho họ vì biết đâu họ có thể thành thật! Tại sao chúng ta phải nghi ngờ một người không có gì cả? Họ không thể mất mát gì hơn những thứ họ đã mất rồi. Và nếu họ muốn mất luôn cả phẩm chất của bản thân, thì đó là chuyện của họ! Chúng ta đừng nên lo nghĩ đến những điều gì khác! Chúng ta chỉ nên lo rằng mình thật sự có lòng từ bi hay không?Chúng ta hãy cho họ với tình thương. Chúng ta cho một người đang cần, và chỉ vậy thôi! Sau đó dù là bất cứ họ làm việc gì, hoặc là họ muốn lừa gạt chúng ta cũng được, nhưng cũng có thể họ không làm như vậy! Chúng ta hãy cho họ, thương yêu họ và nguyện cầu những điều tốt đẹp nhất đến với họ. Họ đã bị quá chà đạp, không còn phẩm giá rồi, thì tại sao chúng ta lại làm họ đau lòng thêm bằng suy nghĩ cho rằng họ là người xấu! Chúng ta hãy cống hiến vô điều kiện và hãy để Trời Phật chăm sóc phần còn lại của họ!
Chúng ta nên suy ngẫm rằng chúng ta sẽ làm gì khi bản thân chúng ta thiếu lòng từ bi? Phải chăng chúng ta nên giả vờ từ bi?Hay chúng ta phải thực tập lòng từ bi dần dần qua từng giai đoạn?Không, chúng ta không nên giả bộ từ bi và phải nên học tính từ bi khi bản thân mình chưa có được. Chúng ta hãy bắt đầu bằng cách học tập. Vâng, chúng ta cần phải học tập. Không có gì là phải giả vờ cả! Chỉ là chúng ta chưa học qua, hoặc không ai dạy, hoặc chúng ta chưa thực sự học tập nghệ thuật của tính từ bi mà thôi. Chúng ta nên cố gắng thực hành qua những việc nhỏ và dần dần gia tăng cho đến khi chúng ta hoàn toàn từ bi mà bản thân không hề hay biết, thậm chí ý thức bản ngã của chúng ta cũng không hề hay biết vậy! Và chúng ta hãy học tập tính từ bi từ những việc làm nhỏ nhất ngay từ bây giờ.
(Sưu Tầm)
Phản hồi