“… Con hãy tin vào Pháp, Pháp biết cách điều chỉnh mọi người đúng lúc, đúng chỗ, đúng căn cơ trình độ của họ, còn duyên nghiệp của mỗi người có vay có trả khó mà can thiệp vào được, can thiệp không khéo lại cản trở họ khám phá ra nguyên lý vận hành của Pháp.
Không phải chỉ giàu có, mạnh khỏe, thành công… mới tốt, còn nghèo khó, ốm đau, thất bại… là xấu, mà dù giàu hay nghèo, khỏe hay ốm, thành hay bại đều học được bài học về chính mình và bản chất đời sống, học được thái độ trầm tĩnh sáng suốt trước mọi tình huống mới là tốt, bằng không thì càng giàu có càng khổ, càng mạnh khỏe càng hư, càng thành công càng hợm hĩnh chứ đâu có gì hay, phải không con?
Cho nên Từ Bi của chư Phật không như người ta thường hiểu là cứu khổ ban vui, mà là qua khổ vui của cuộc sống khai mở cho họ thấy ra sự thật để giác ngộ, khi đã giác ngộ thì tự giải thoát ra khỏi sự ràng buộc của cái khổ cái vui tương đối ở đời.Nên dù sống trong vui khổ của cuộc đời, người giác ngộ vẫn ung dung tự tại, có thế mới giúp chúng sanh tự biết chuyển mê khai ngộ cho mình.
Đó mới chính là lòng Từ Bi vô lượng của chư Phật…”
Ngài Viên Minh.
Phản hồi