Có gì ở quê mà cuối năm lại chộn rộn trở về?
Tết quê không rực rỡ, nhưng đậm đà hương Tết bởi sự hòa quyện từ những cánh đồng thơm mùi rơm rạ, những con đường bảng lảng khói nhang từ bàn thông thiên, mấy chậu vạn thọ vàng rực rải dọc theo đường…
“Con đường về nhà bao giờ cũng là con đường đẹp nhất…” (Mắt biếc – Nguyễn Nhật Ánh).
Thời sinh viên… Vào Chạp, gió bấc vừa gõ cửa là dãy trọ chộn rộn chuyển mình đón Tết, mọi người sẽ chào nhau bằng lời thăm hỏi chừng nào về quê, khi nào nghỉ Tết?!
Sài Gòn ráo riết khoác lên mình những sắc màu đẹp nhất như níu kéo, như hứa hẹn Sài Gòn đẹp lắm – đẹp hết mình bằng cách khoác lên mọi màu áo sặc sỡ nhất. Dù vậy vẫn không đủ sức níu chân người, hồn người tha hương neo chặt bởi hương vị cái Tết quê nhà. Nên giáp Tết, những đoàn người hồi hương như lũ xuôi dòng chảy về những miền quê heo hút, bỏ lại Sài thành vắng lặng vào Xuân.
Tết quê không rực rỡ, nhưng đậm đà hương Tết bởi sự hòa quyện từ những cánh đồng thơm mùi rơm rạ, những con đường bảng lảng khói nhang từ bàn thông thiên, mấy chậu vạn thọ vàng rực rải dọc theo đường; mùi thơm của nồi banh tét sùng sục sôi hai bên đường; và văng vẳng tiếng trống lân chìm trong những cung đường xa thẳm. Chỉ vậy mà đủ sức vẫy gọi người người về quê ăn Tết.
Trong mớ “bùa ngãi” thôi thúc người tìm về ăn Tết quê chỉ giản đơn vì thèm thuồng được đung đưa trên chiếc võng tòn ten trước hàng ba mát rượi, ăn bữa cơm mẹ nấu với mùi vị lâu ngày khao khát; đôi chân trần dạo lại khu vườn sau nhà thăm cây nhãn, cây xoài, những người bạn tuổi thơ, khung trời đẹp nhất ta từng trú ngụ.
Bộn bề một năm ta chuẩn bị gác lại, dọn lòng đón Tết đợi bình an!
Thích Chơn Khánh
Phản hồi