Bức ảnh tình cờ

Đây không là một bức ảnh đẹp. Không đẹp về ánh sáng, đường nét và cả bố cục, nhưng là một khoảnh khắc kỳ diệu. Kỳ diệu ỡ chỗ không cố tình cố ý sắp đặt, không phải dùng nhiều thời gian để ngắm nghía hay cân đong đo đếm, mà rất .. tình cờ có được.

Lúc vừa đến trước đường dẫn vào chùa Linh Ứng trên đèo Rọ Tượng, tôi tắt máy dựng xe, đứng ngắm nhìn bảng tên chùa gần bên phiến đá trắng nổi bật lục tự “Nam mô A Di Đà Phật”, tôi đưa máy lên khởi động tác nghiệp ghi nhận hình ảnh từ ngoài cổng vào trong.

Trước tiên là ngắm bảng tên chùa, chụp, rồi ngắm cả bảng tên chùa lẫn phiến đá trắng, chụp, xong chỉa ống kính ngắm riêng phiến đá, niệm “Nam mô A Di Đà Phật!”, chuẩn bị bấm máy thì phải dừng ngón tay lại. Trong tầm ngắm đang xuất hiện một nhân vật. Đó là dáng một phụ nữ đội nón lầm lũi đi dưới lòng con mương chạy dài theo dưới chân núi trước khu vực của ngôi chùa. Trời đang nắng chang chang. Hơi nóng từ đường nhựa và bê-tông dưới lòng con mương hắt lên hầm hập…

Ảnh tác giả cung cấp.

Ảnh tác giả cung cấp.

Tôi vẫn ngắm bóng dáng người phụ nữ cơ khổ ấy qua ống kính, chạnh lòng xót xa rồi bấm máy. Bấm vừa xong mới thấy một chiếc xe cứu thương hú còi chạy từ dưới đèo hướng Phú Mỹ vượt lên ngang đến đó.

Bật máy xem lại những ảnh vừa chụp, thấy bức ảnh mà tôi đang nói về, hay thiệt, lạ thiệt, cái duyên thiệt lạ, không hẹn mà gặp, đâu có ý ghi hình mà lại chụp bắt được chiếc xe cứu khổ cứu nạn và còn gặp một người khốn khổ ngay trên lưng đèo vắng vẻ.

Tôi vẫn đứng yên đó. Chờ. Người phụ nữ vừa đi dưới lòng mương vừa dùng cây móc khoèo những túi bao nilon, vỏ chai nước… đã đến gần bên tôi. Nãy giờ chị cứ cúi mặt xuống đất, giờ chị đã ngước mặt lên nhìn tôi. Gương mặt khắc khổ, thất thần. Chị trạc chừng năm mươi tuổi thôi chứ không già. Đôi mắt chị cứ nhìn tôi trân trân, miệng không thốt lời nào.

Tôi móc liền từ túi quần sau của mình tờ pô-li-mer 50 nghìn, trao liền vào tay chị. “Chị mua gì ăn, rồi mua nước uống đi!”. Chị cầm tờ giấy bạc trên tay trái, cây sắt có móc thả chạm đất dựa vào chân, nhìn nó, rồi tay kia thả cái bao đựng túi nilon rơi xuống đất để dùng mấy ngón tay xương xẩu đen đúa vuốt tờ giấy bạc bằng nhựa không hề có nếp nhăn nhíu nào… Chị lại nhìn tôi, nói không ra hơi, thều thào: “Cảm… ơn… anh…”.

Rồi chị bước đi, tiếp tục leo xuống lòng con mương phía bên phải dưới chân núi trước khu vực chùa. Tôi đứng tần ngần nhìn theo, xót xa và áy náy. Tôi ray rứt vì khi tôi đi ra khỏi nhà vượt đường xa đã không mang theo vài trăm nghìn trong túi. Thường là vậy. Đôi khi không một xu dính túi. Hôm nay chỉ có mỗi một tờ 50 nghìn thôi.

Vậy đó. Tôi chỉ còn biết nguyện mong cho chị có được bữa cơm no trưa nay, có được ly nước mát lòng và gặp được nhiều phước duyên may mắn hơn.

Khi vào đến sân chùa, đứng trước thánh tượng đức Bồ tát Quán Thế Âm lộ thiên cao 12 mét và thánh tượng Ngài ngồi trên toà sen hồng ngoài sân trước chánh điện nữa, tôi đều khấn nguyện hồi hướng cho những thân phận yếu kém khốn khổ đang vẫn phải lặn hụp nổi trôi giữa dòng sống có muôn vàn khó nhọcđau thương…

Nam mô A Di Đà Phật!

Nam mô Đại từ Đại Bi Tầm Thanh Linh Ứng Cứu Khổ Cứu Nạn Quán Thế Âm Bồ Tát!

Vĩnh Hữu Tâm Không

Bài viết liên quan

Phản hồi